Em đẹp hơn nhiều tất cả những loài hoa
[…]
Tôi cũng biết khi không còn tôi nữa
Em vẫn xinh tươi lộng lẫy giữa đời
Nhưng lúc ấy đâu còn ngọn lửa
Cháy chờ em mê đắm cuối chân trời…!
[…]
Tôi cũng biết khi không còn tôi nữa
Em vẫn xinh tươi lộng lẫy giữa đời
Nhưng lúc ấy đâu còn ngọn lửa
Cháy chờ em mê đắm cuối chân trời…!
[…]
Búp tay nhỏ hái chùm sương mát lạnh
Sao anh nghe nín thở cả đôi vai
Từ mờ xa chưa tới cửa ngày mai
Những thao thức đã về trong chới với
Anh ngơ ngác đếm cô đơn từng sợi
Sợi nửa đêm che sợi úa trăng sao
Vùng tóc thùy dương lẫn chút mòn hao
Nên rộn rã tạm lui vào nín lặng
Ánh mắt đẹp như mùa thu khép nắng
Tiếng lục huyền cầm gợn sóng pha lê
Tóc buông dài nên mát lối đam mê
Xin âu yếm hãy khoan đừng hé nụ
Xin giọng hát hãy khoan đừng rực rỡ
Cho ngày sau tình sử ngát trầm hương
Để khách giang hồ đêm lạnh tha phương
Mở trang sách nghe bàn tay sưởi ấm
[…]
[…]
Là gió trăm cây hay là cồn nước đọng
Người không cười mà hoa cỏ gói trong tay
Đường áo màu viền trắng cổ thơ ngây
Màu sắc thời gian người thu tròn giữa áo
Bóng nhỏ xa đi trên lá vàng cổ đạo
Bước chân chìm theo mỗi phím đàn khuya
Tay trần gian tôi đếm ngón so le
Đã có phút âu lo đường về dương thế
Người về đâu mà lầu đài hoang phế
Mang dáng người trên mỗi nấm bia phai
Trăm vạn đường mây xê dịch chân trời
Theo tiếng nhặt khoan của từng nhịp bước
[…]
[…]
Ôi gác ca lâu, rèm buông, lửa đỏ!
Ôi mộng xuân lả lướt những đêm tình!
Cốc rượu hồng, hi vọng sáng rung rinh
Mùi son phấn khác gì hương trinh bạch?
Tỉnh truy hoan, ta vẫn là sầu khách
Mảnh hồn đau lạc lõng dưới trăng tà
Kìa, xiêm đào thương nữ thoáng như hoa…
[…]
Ta đi tìm người thiếu nữ ngày xưa.
Nàng không mong, ta đi đến không ngờ,
Giây phút ấy thực mắt nhìn tận mắt.
Ta cười mỉm, bỗng thấy nàng che mặt,
Ta giơ tay, nàng khiếp sợ lùi xa,
Ta lại điên rồ, đau đớn, xót xa.
Trong cô độc, thấy tình thương cũng mất.
[…]
Ta lảo đảo vùng đứng lên cười ngất,
Ghì chặt nàng cho chết giữa mê ly,
Rồi giày xéo lên sông núi đô kỳ,
Bên thành quách ta ra tay tàn phá.
Giữa hoang loạn của lâu đài, đình tạ,
Ta thản nhiên, đi trở lại núi rừng.
Một mặt trời đẫm máu xuống sau lưng.
[…]
Sau trái cô sơn, ngày lại ngày,
Hồn kinh kỳ hiện dưới chân mây.
Đôi tay vò xé loài hoang thảo,
Đỏ máu căm hờn trên cỏ cây.
Rồi những đêm sâu bỗng hiện về,
Vượn lâm tuyền khóc rợn trăng khuya.
Đâu đây u uất hồn sơ cổ,
Từng bóng ma rừng theo bước đi.
Ta đến sườn non rẽ cỏ gai
Sống đây ghi trước mảnh di hài,
Lẫn trong kiến trúc tòa vân thạch,
Hồn cổ ngồi chung, mộng vắn dài.
[…]
[…]
Hương trên trời hương rơi xuống đất
Hoa trong vườn hoa bị chôn chân
Ta uất khí vung gươm làm kiếm khách
Chém dòng sông bên lở bên bồi
Nghe gió hú trên thanh kiếm cụt
Không thấy đầu chỉ thấy lệ mình rơi
Trang thục nữ bỗng đâu thành hiệp nữ
Ly rượu này làm bảo kiếm dâng em
Thân hàn sĩ lấy chi nuôi ngựa
Lục lạc trong chiều gõ tiếng leng keng.
Em đi, rừng núi vào Xuân,
Áo thiên thanh dệt trắng ngần hoa bay.
Búp lan dài mướt ngón tay,
Cả lâm tuyền nhớ gót giày phong hương.
[…]
[…]
Đây phồn hoa của thị thành
Đây hồn thủy thảo khóc tình ngửa ngang
Càn khôn xưa của riêng chàng
Xưa đài vũ trụ thiếp mang riêng mình
Bây giờ đón bước em xinh
Sầu đau nhan sắc bất bình ra sao?
[…]
Bờ thánh thót động lòng em đi đến
Làn lênh lang lau lách lại luân lưu
Hoa cỏ phanh phơi đón đợi dê cừu
Tung bốn vó nhịp nhàng về nhảy cỡn
Cho quay tít sắc bên màu ngả ngớn
Cho quanh co dòng khe nước tăn teo
Cho ngổn ngang gò bên đống cheo leo
Cho uốn éo đường thu thêm thiên thẹo
Không biết nữa trời tròn hay đất méo
Chỉ hôm nay là nhan sắc hôm nay
[…]