Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Đỉnh non xa

    Tác giả:

    […]

    Trắng phếu sườn non ngày mới chớm
    Một đoá trăng tàn lẩn lút bay
    Mùa hiu hắt thổi hoang vu quyện
    Lòng ta lạnh vắng như cỏ cây.

    Dưới ngọn đèo xa loé nắng xưa
    Phiêu bạt rừng già dìu dặt mưa
    Triều lũng dựng xanh cuốn gió đáy
    Mang mang giọng điệu trí câm mù.

    […]

  • Hoài cảm trên Hải Vân quan

    Tác giả:

    […]

    Buổi tầm dương
    Thuở sông xa một dải như cuồng. Vành vạnh biếc.
    Ngựa lao nhanh vó quạnh.
    Bờm sóng dựng
    Ồ! Bờm sóng lả!
    Trắng xoá hồn chim kêu lạc giọng
    Mà lòng vừa nhuốm mầu lữ thứ
    Chốn quan san…
    đẹp xót xa đưa!…

    Còi tàu thét rực rỡ
    Giấc đá lửa ngủ vùi vách núi
    thở nồng hoa nhiệt đới

    […]

  • Bài ca man rợ

    Tác giả:

    […]

    Ta đi tìm người thiếu nữ ngày xưa.
    Nàng không mong, ta đi đến không ngờ,
    Giây phút ấy thực mắt nhìn tận mắt.
    Ta cười mỉm, bỗng thấy nàng che mặt,
    Ta giơ tay, nàng khiếp sợ lùi xa,
    Ta lại điên rồ, đau đớn, xót xa.
    Trong cô độc, thấy tình thương cũng mất.

    […]

    Ta lảo đảo vùng đứng lên cười ngất,
    Ghì chặt nàng cho chết giữa mê ly,
    Rồi giày xéo lên sông núi đô kỳ,
    Bên thành quách ta ra tay tàn phá.
    Giữa hoang loạn của lâu đài, đình tạ,
    Ta thản nhiên, đi trở lại núi rừng.
    Một mặt trời đẫm máu xuống sau lưng.

    […]

    Sau trái cô sơn, ngày lại ngày,
    Hồn kinh kỳ hiện dưới chân mây.
    Đôi tay vò xé loài hoang thảo,
    Đỏ máu căm hờn trên cỏ cây.
    Rồi những đêm sâu bỗng hiện về,
    Vượn lâm tuyền khóc rợn trăng khuya.
    Đâu đây u uất hồn sơ cổ,
    Từng bóng ma rừng theo bước đi.
    Ta đến sườn non rẽ cỏ gai
    Sống đây ghi trước mảnh di hài,
    Lẫn trong kiến trúc tòa vân thạch,
    Hồn cổ ngồi chung, mộng vắn dài.

    […]

  • Trường Sơn hành

    Tác giả:

    Núi chẻ đèo cao rừng thăm thẳm
    Núi tiếp rừng xanh nắng trải thảm
    Chân bước dò trên xác lá khô
    Hồn mở vào cửa mộng hư vô.

    Đi về một phương trời thẳng đứng
    Bước lên lịch sử máu xương dựng
    Sá gì rừng thẳm đèo quanh co
    Ngại gì một bóng đời chơ vơ.

    […]

    Lá rừng ai đốt khói hiu hắt
    Khói làm nhớ nhung, khói cay mắt
    Rừng dạt ngày tàn mưa xa khơi
    Người tan thành sương khói chơi vơi.

    Sầu nối mây chiều giăng lớp lớp
    Mưa trắng rừng xanh trời đất ngợp
    Nỗi nhớ dâng tràn mùa sương buông
    Bời bời lắng đọng tiếng quê hương.

    […]