Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Tình tự

    Tác giả:

    Dây bìm bìm leo quanh hàng kẽm gai biên giới
    Hoa trắng mềm sương mù vào sáng cao nguyên
    Chúng ta nói gì với nhau ngày xưa Trịnh Nguyễn
    Một hàng cây một bờ lũy đôi miền

    Trên tay đạn chì nằm trong nòng súng
    Một nấm bia một tàu lá hàng rêu
    Con nước bơ vơ lau già tràn lên trước mặt
    Một mái tranh một đọt chuối quê nghèo

    Anh sẽ nghĩ gì sau lần trận đánh
    Máu Việt Nam lẫn sỏi Việt Nam
    Mã tấu lưỡi lê dao dài lựu đạn
    Mảnh quê hương vùng Á châu buồn

    […]

  • Tháng hạ

    […]

    Buổi học cuối môi cười nhưng mắt khóc
    Hồn rơi theo lá phượng rụng sân trường
    Các em về với nắng vàng trên tóc
    Với ve sầu cất tiếng hát bi thương

    Từ hôm đó bay đi muôn vạn ngả
    Trời quê hương có mỏi cánh ngàn chim
    Lòng các em có xanh màu lá mạ
    Và lời thầy còn vang dội trong tim?

    Những âm vang của giờ chơi giờ học
    Đã chìm theo cùng tiếng trống tan trường
    Những tin yêu thầy gieo giờ đã mục
    Hay cũng tàn theo khói lửa quê hương?

    Khi trở lại với nỗi buồn tháng hạ
    Lối xưa giờ hoa phượng nở rưng rưng
    Tình nghĩa đó đã phai tàn như lá
    Các em còn lưu luyến chút gì không?

  • Con đường áo lụa

    Ta trở lại con đường xưa áo lụa
    Hàng cây cao đứng đợi các em về
    Các em không về – cây buồn lá úa
    Ta cũng buồn đi giữa nắng lê thê

    Ta bờ bên ni nhìn qua thành nội
    Phượng đã tàn rụng xuống buổi đầu thu
    Làm sao quên những ngày qua bóng tối
    Lửa kinh thành ngùn ngụt khói âm u

    Những chuyến đò ngang qua về Thừa Phủ
    Còn chở tình bên nớ tới bên tê?
    Ta mỗi bước càng thêm dài nỗi nhớ
    Những chiều mưa sớm nắng các em về

    Ta trở lại giữa sân trường Đồng Khánh
    Lòng hoang vu như cỏ dại quanh trường
    Ôi những nấm mồ hương tàn vắng lạnh
    Có lời gì muốn nhắn với quê hương?

  • Tặng vật tỏ tình

    Tác giả:

    […]

    Tặng cho em cuộc chiến hung tàn
    Trên quê hương của bao nhiêu bà mẹ
    Nơi đồng bào ta ăn bom đạn thay cơm
    Nơi lá chuối khô được nối làm khăn tang
    Vẫn không đủ để chít đầu con trẻ

    Tặng cho em ròng rã hai mươi năm
    Hai mươi năm bảy ngàn đêm đại bác
    Bảy ngàn đêm tiếng đại bác ru em
    Em đã ngủ chưa hay em còn thức

    Trên chiếc võng đung đưa giữa hai đầu tan nát
    Râu tóc trắng phơ trùm kín tuổi mười lăm
    Con sông máu tanh dìm chết trăng rằm
    Những mặt trời không bao giờ biết mọc

    Ta còn đó em ơi biết bao tặng vật
    Còng sắt đeo tay, bao cát gối đầu
    Hầm chông nhọn gãi lưng, xe vòi rồng rửa mặt
    Biết chọn cái nào để gửi cho nhau

    […]

  • Nhà tôi

    Tác giả:

    […]

    Đây đống rơm khô dưới gốc gòn
    (Là nơi tôi rải mộng lang thang)
    Chờ em từ thuở con trăng tối
    Cho đến trăng đầy em mới sang

    Thèm quá nồi canh chua cá lóc
    Chút bông so đũa cọng rau non
    Ai lên phố thị mà không nhớ?
    Mùi vị dưa nồng điên điển thơm

    Mười mấy năm rồi đi biệt xứ
    Nhà tôi còn đó mẹ tôi không?
    Nghe thương những cánh chim tu hú
    Mãi gọi bên sông điệp khúc buồn.

  • Nếu như không nói

    Tác giả:

    […]

    Nước mình, chưa một ngày vui! Con đò không khách, tối rồi. Ngủ đi! Rặng bần gió thổi làm chi để lao xao lá, có gì lao xao? Có con dế núp bên rào, chân mây nó tưởng ai chào nó xa…

    Em ơi buồn đến vỡ òa trong anh nước mắt thương nhà nhớ quê. Mẹ đi chợ sớm trưa về, miếng ăn ngon nhất mẹ chìa cho con. Mẹ xinh tươi, mẹ héo mòn. Cha đi đánh trận, biết còn hay không? Hai mươi năm bếp lửa hồng, hai mươi năm đó núi rừng tro than! Rồi hòa bình… Rồi lang thang… Con Hồng cháu Lạc bỏ đàn chia tay… Người góc núi, kẻ chân mây, bốn ngàn năm sử vẽ đầy thê lương…

    […]

  • Mùa vông Phan Thiết cũ

    Tác giả:

    Hè rồi… Phan Thiết đỏ hoa vông, tôi ở xa xôi nhớ quá chừng! Nhớ chỗ mình sinh, mình được lớn, một thời thơ dại vượt con sông. Con sông đầy xác hoa vông rụng quấn quyện chân cầu không muốn trôi… Mà biết bao nhiêu người bỏ xứ, đi đâu? Có thể cuối chân trời! Phan Thiết của tôi và của bạn, sáng nay ai nói rất buồn hiu. Tôi ngồi với bạn bên hè phố, khuấy cốc cà phê tưởng thấy chiều! Chút khói chiều vương vương hoa vông. Phan Thiết khi không nhớ não nùng. Xe ngựa cọc cà đi cọc cạch, bạn buồn khuấy mãi muỗng coong coong… Đó, hồi Phan Thiết còn xe ngựa, con ngựa đôi khi hí giữa đường. Giờ, giữa đường đây, trời đất khách. Thuốc tàn mấy điếu khói vương vương…

    […]

  • Dâng má thương

    Từ đáy thời gian, dậy tiếng ru,
    Ầu ơ lời má, giọng trầm phù
    Má ơi, hồn đất bao năm thiếp
    Bỗng chốc trưa nay vẳng, tít mù.

    Kẽo kẹt xà nhà tiếng võng đưa
    Đâu đây đồng vọng cõi xa xưa:
    Thổ ngơi thơm phức; hồn ma cũ,
    Lòng rộn vui mà mắt lệ mờ.

    Ngày qua, năm tháng cứ trôi xuôi
    Một phút nhớ xưa, thoắt ngậm ngùi.
    Những ngỡ tro tàn trong bếp lạnh,
    Hay đâu than ngún dưới tro vùi.

    Ngược dòng năm tháng mấy dòng này
    Những áng tuyết xưa gợi lại đây
    Gởi cả muôn thương cùng vạn nhớ…
    Tân Uyên đất má, thảm vơi đầy.

  • Nhạc đời

    Tác giả:

    […]

    Trong ánh nắng chiều, dưới bóng tre đưa
    Lời thiên nhiên cũng mềm như tiếng mẹ
    Những chú dế mèn hòa âm rất khẽ
    Khiến con nhện buồn chùng cả đường tơ
    Tôi nằm trong nôi mắt khép rất hờ
    Mẹ vỗ bàn tay đều như nhịp phách
    Và lũ côn trùng hẹn nhau trong đất
    Có đàn kiến vàng tiếp gạo nuôi quân
    Con mối cánh dài trùm kín gót chân
    Và anh ve sầu là người nhạc trưởng
    Tôi nằm trong nôi nghe mùa chuyển hướng
    Thời gian đi theo tiếng hát muôn loài:
    Giọng rất cao là anh chìa vôi
    Giọng lửng lơ là anh chiền chiện
    Con dế con giun giữ phần nhạc đệm
    Con oanh con yến tấu khúc xuân vui
    Con quạ con diều kêu tiếng ngậm ngùi
    Con cú cầm canh buồn như dấu lặng…

    […]