Thất chí ca
[…]
Rong ruổi chưa chồn vó ngựa câu,
Mài gươm mà thẹn với tinh cầu,
Thị phi không rõ màu đen trắng,
Bởi mắt nhân gian vốn đục ngầu!
[…]
Rong ruổi chưa chồn vó ngựa câu,
Mài gươm mà thẹn với tinh cầu,
Thị phi không rõ màu đen trắng,
Bởi mắt nhân gian vốn đục ngầu!
[…]
Có rượu nhiều không mà ta mời nhau?
Có buồn vu vơ như thuở ban đầu?
Gọi em suốt nửa đời em nhỉ?
Em chỉ trả lời trong giấc chiêm bao!
[…]
Thôi xếp lại mơ non cùng ước bể
Bờ bến xa xin hẹn lại một ngày
Sông vốn hẹp nhưng đời cho ta thế
Càn khôn ơi xin rót rượu giùm ngay
[…]
[…]
Rót hết cho nhau những bẽ bàng
những buồn cơm áo, nhục tha hương
Bốn năm đã thấm trò dâu biển
một cõi lưu đày rộn nhiễu nhương !
Ác mộng không rời người biệt xứ
quê nhà còn ngút lửa kinh hoàng!
Đi đâu hoặc có về đâu nữa
cũng gái phong trần, trai gió sương
Thân ái nghìn trùng, ôi bạn hữu
uống cùng ta nhé, rượu bi thương
Ngục tù bỗng hiện qua màn lệ
Đêm tối nào như thuở hỗn mang!
Dằn chén, lòng đau, thương tích rợn
gào lên da thịt xích xiềng vang
Bàn tay bất lực che ngang mặt
Người ơi! Người ơi! Sao đoạn trường!
[…]
[…]
Trong cuộc đời anh đã thua thiệt nhiều điều
Chỉ còn đôi tay chưa dính bẩn
Nhưng anh không hề nhịn nhục
Và cũng không bao giờ là kẻ quá khích
Mở to mắt ra anh nhìn bình thản cuộc đời này
[…]
[…]
Nét nghiêm khắc cong vòng cung môi mỏng
Nghe sôi sục cả linh hồn nóng bỏng.
Người mẹ già thét lớn: “Mã Chiếm Sơn!”
(Mã run lên) “Đâu giọt rượu căm hờn?
Mãn Châu quốc nghe không mày, rên rỉ
Dưới gót sắt của Phù Tang ích kỷ
Đang mang quân giày xéo cả Trung Hoa
Nước Trung Hoa yêu dấu của lòng ta
Đã thống khổ bởi bao xiềng ngoại quốc!
Chưa vừa ư những tai ương thảm khốc
Đã đè trên dân tộc nước non mày!
Có chi vui sông núi đỏ tràn thây
Mà Mã tướng ngày nay dâng rượu cúc?
[…]
[…]
Thôi rồi ra chốn nước non,
Lồng son lại để sổ con chim trời.
Thú hồ bể quyến mời du tử,
Niềm thê nhi khôn giữ được người.
Biết sao trái được tính trời,
Giang hồ cốt ấy, trọn đời phiêu linh…
[…]
[…]
Ôi gác ca lâu, rèm buông, lửa đỏ!
Ôi mộng xuân lả lướt những đêm tình!
Cốc rượu hồng, hi vọng sáng rung rinh
Mùi son phấn khác gì hương trinh bạch?
Tỉnh truy hoan, ta vẫn là sầu khách
Mảnh hồn đau lạc lõng dưới trăng tà
Kìa, xiêm đào thương nữ thoáng như hoa…
[…]
Tiếng đàn mê muội tỉnh say
Ly tình quá nhỏ buồn này quá sâu
Ngỡ rằng anh chết không đâu
Tiếng ngàn năm, tiếng ngàn sau nhắc hoài
Cụng cùng anh nỗi bi hoài
Trôi đi tiếng hát nhạt phai tiếng đàn
Ừ thì cũng một âm vang
Nuối gì mà níu trăng ngàn đêm nay
[…]
Quanh năm khó nhọc bộn bề
Sớm đi sấp ngửa, tối về đăm chiêu
Ngược xuôi chạy trốn cái nghèo
Bao nhiêu hy vọng thả theo gió trời
Oái oăm là cái sự đời
Có trôi chảy cũng nửa vời đắng cay
Ngồi buồn rót rượu ra say
Chén này nhắm với nỗi này phải không?
Ừ thì đắng nuốt vào lòng
Cay phà vào gió mênh mông quanh mình
[…]