Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Rừng hương mật

    Tác giả:

    […]

    Ngày anh về, hôm anh cất chân đi
    Nghe được tiếng của con đường anh bước
    Em có xa như một đời kiếp trước
    Anh thấy gần nên cảm được trầm hương
    Anh ở trên rừng cũng sống trọn nguồn thương
    Ra giữa biển tình cũng như biển mặn
    Một ngày nằm nghe đất trời cay đắng
    Sấm vang lên, mưa giận dữ trên rừng
    Nước của nguồn đi mạnh bạo cuồng hung
    Tiếng bi thiết trong mạch nguồn nức nở

    Anh đang sống – anh đang nghe anh thở
    Cảm được tinh của cả đất trời
    Lúc bắt đầu anh chỉ có em thôi
    Nay có hết núi mây rừng với biển

    […]

  • Rừng Lào

    […]

    Nghe rạo rực tiếng voi đi thác đổ
    Tiếng bồn chồn con hoẵng ngại mưa sa
    Tiếng rừng rậm con công buồn chẳng múa
    Tiếng đầm lầy con cuốc gọi u oa

    Nghe đá nhọn gập ghềnh đường Long-Chẹng
    Quân giặc về làm cỏ cánh đồng Chum
    Hàng thông cụt như chân người chết chém
    Tàn lửa rơi sôi đỏ nước sông Ngừm

    Con chồn bay thiêu mình trong thung lũng
    Cánh chim xanh cháy rụi lúc lên trời
    Lửa vẫn cháy ầm ầm như biển động
    Biết bao lần xương Việt, máu Lào ơi!

    Ta đã khổ đến tận cùng nỗi khổ
    Ta đã đau đến cùng tận niềm đau
    Tưởng hết cả ta chẳng còn gì nữa
    Chỉ còn lòng chung thuỷ để thương nhau

    Bản Lào ơi! Có nhớ mùa mưa ấy
    Một người con sốt rét vịn cây về
    Em đứng lặng mẹ nghẹn ngào mừng tủi
    Bữa cơm rừng muối ớt với măng le

    […]

  • Bài ca man rợ

    Tác giả:

    […]

    Ta đi tìm người thiếu nữ ngày xưa.
    Nàng không mong, ta đi đến không ngờ,
    Giây phút ấy thực mắt nhìn tận mắt.
    Ta cười mỉm, bỗng thấy nàng che mặt,
    Ta giơ tay, nàng khiếp sợ lùi xa,
    Ta lại điên rồ, đau đớn, xót xa.
    Trong cô độc, thấy tình thương cũng mất.

    […]

    Ta lảo đảo vùng đứng lên cười ngất,
    Ghì chặt nàng cho chết giữa mê ly,
    Rồi giày xéo lên sông núi đô kỳ,
    Bên thành quách ta ra tay tàn phá.
    Giữa hoang loạn của lâu đài, đình tạ,
    Ta thản nhiên, đi trở lại núi rừng.
    Một mặt trời đẫm máu xuống sau lưng.

    […]

    Sau trái cô sơn, ngày lại ngày,
    Hồn kinh kỳ hiện dưới chân mây.
    Đôi tay vò xé loài hoang thảo,
    Đỏ máu căm hờn trên cỏ cây.
    Rồi những đêm sâu bỗng hiện về,
    Vượn lâm tuyền khóc rợn trăng khuya.
    Đâu đây u uất hồn sơ cổ,
    Từng bóng ma rừng theo bước đi.
    Ta đến sườn non rẽ cỏ gai
    Sống đây ghi trước mảnh di hài,
    Lẫn trong kiến trúc tòa vân thạch,
    Hồn cổ ngồi chung, mộng vắn dài.

    […]