Giặt áo sông Gianh
[…]
Long lanh mắt sóng lệ nào?
Chông dài, giáo nhọn, thành cao đâu rồi?
Mây trắng núi, cỏ xanh trời
Sầu xưa gió ngược, bèo xuôi hững hờ…
[…]
[…]
Long lanh mắt sóng lệ nào?
Chông dài, giáo nhọn, thành cao đâu rồi?
Mây trắng núi, cỏ xanh trời
Sầu xưa gió ngược, bèo xuôi hững hờ…
[…]
[…]
Gió đi qua, gió thở dài
Gió đưa chiếc lá ra ngoài mùa thu
Quả hồng rụng xuống bâng quơ,
Mà sao hương cốm đến giờ vẫn thơm…
Bè ta xuôi sông La
Dẻ cau cùng táu mật
Muồng đen và trai đất
Lát chun rồi lát hoa
Sông La ơi sông La
Trong veo như ánh mắt
Bờ tre xanh im mát
Mươn mướt đôi hàng mi
Bè đi chiều thầm thì
Gỗ lượn đàn thong thả
Như bầy trâu lim dim
Đắm mình trong êm ả
[…]
[…]
Đã năm năm, mười năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy
Sau những người đàn bà gánh nước sông và lũ trẻ cởi truồng
Chạy theo mẹ và lớn lên
Con gái lại đặt đòn gánh lên vai và xuống bến
Con trai lại vác cần câu và cơn mưa biển ra khỏi nhà lặng lẽ
Và cá thiêng lại quay mặt khóc
Trước những lưỡi câu ngơ ngác lộ mồi.
[…]
Em khóc dòng sông đó phải không
Ngàn năm vẫn nhớ má em hồng
Vẫn yêu đường đá miền Châu Phú
Những chuyến đò đêm nước ngược dòng
Bởi ta lười biếng làm sao thấy
Em đẹp như là hoa hướng dương
Vu vơ em hát hay ta hát
Mà tóc tung bay rất ngập ngừng
Em khóc dòng sông đó phải không
Đêm mơ về thấy chín con rồng
Vẫy đuôi trên nóc Tây An Tự
Đón hội Long Hoa một tối rằm
Ta nhớ một đời riêng để nhớ
Những mùa trăng cũ bạn hiền xưa
Cồn Tiên bên quán ngồi châm thuốc
Rượu ngất ngây hồn vị tiễn đưa.
[…]
Dưới kia sông chẳng quay đi
Mười hai tuổi cũ biết gì Chị ơi
Một con bướm lửa đậu môi
Hai nhành hoa lửa chia đôi tay cầm
Ba tầng mây lửa trầm ngâm
Bốn con chim lửa đậu nhầm cỏ hoang
Trời quê Em vẫn thênh thang
Chiều mê bến lịm bàng hoàng chớp đông.
[…]
Sông kia rày đã nên đồng
Chỗ làm nhà cửa chỗ trồng ngô khoai
Vẳng nghe tiếng ếch bên tai
Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò
[…]
Mẹ ru hạt phù sa khó nhọc
Ngủ đi mà hóa cánh đồng
Mẹ đi mót lúa, lúa không hạt nào
Sông Hồng lụt cả ca dao
Con cò bị bão giạt vào lời ru
Tuổi thơ nằm cạnh sông Hồng tôi ngủ
Cỏ chân đê làm gió cứ ong ong
Trong mơ tôi thành Chử Đồng Tử
Thức dậy ra bờ sông vùi người trong cát
Không thấy nàng Tiên Dung
Nhưng tôi đã lấy được sông Hồng
Lấy lại tình yêu chàng Trương Chi đánh mất
Lấy được tiếng đàn có nước mắt cha ông.
[…]
[…]
Tôi châm điếu thuốc nữa
Đốt tàn thêm tháng năm
Chiếc bắc xa dần bến
Đời xa dần tuổi xanh
Nước tách nguồn về biển
Sầu lại chảy về hồn
Khi tôi vuốt lấy mặt
Nghe bàn tay trống trơn
[…]
Đời có gian lao anh sẽ biến gian lao thành ước vọng
Trên đường đi dài rộng thênh thang
Đời có éo le nhiều lối dọc đường ngang
Anh kiêu hãnh vững vàng bước tới
Vì bên anh có tay em vẫy gọi
Bàn chân anh không mệt mỏi bao giờ
Anh lọc từng suy nghĩ những vần thơ
Nhức nhối bao đêm dài thao thức
Để ca ngợi mối tình đẹp nhất
Nhưng khó hơn đãi cát tìm vàng .