Từ nhát rìu đá
[…]
Từ khi lá hết thời trang
Người đem ánh sáng ra quàng thịt da
Từ khi tin có hồn ma
Người lo tâm chính có tà bên trong
Từ khi xuất hiện hoa hồng
Người yêu người thật vậy không hỡi người…
[…]
[…]
Từ khi lá hết thời trang
Người đem ánh sáng ra quàng thịt da
Từ khi tin có hồn ma
Người lo tâm chính có tà bên trong
Từ khi xuất hiện hoa hồng
Người yêu người thật vậy không hỡi người…
[…]
[…]
Tôi không buồn những buổi chiều
Vì tôi đã sống rất nhiều ban mai.
Trắng và Đen, đừng xếp lẫn vào nhau
Đặt cạnh nhau chúng dễ dàng nổi bật
Sáng và Tối sẽ nhập nhằng phân biệt
Lúc hoàng hôn sắp lặn ánh trời.
Chẳng dễ ai quên được mặt người
Giữa ranh giới vô hình Sống – Chết
Can đảm và Nhát hèn phút cuối cùng rõ hết
Khi bàn chân chạm đất chiến trường.
[…]
[…]
Như chiếc lá khan buồn mất ngủ
Trên nhành cây cạn kiệt thân hình
Ta ngù ngờ u mê ương dại
Thế giới là ai
Và ta nữa là ai?
Thế giới có triệu điều không hiểu
Càng hiểu không ra lúc cuối đời
Chẳng sao, khi đã nằm trong đất
Đọc ở sao trời sẽ hiểu thôi.
[…]
Còn đây vũ nữ lả lơi
Trăm năm vẫn múa không người lại xem
Thần tình yêu nép bên thềm
Mũi tên số phận chưa tìm đích bay
Còn đây một mẩu cánh tay
Một bàn chân gãy, một cây gươm cùn
Một con ngựa mất yên cương
Một cây cung cháy, lửa cồn xung quanh
[…]
[…]
Thành phố đang mưa
Đám mây trong đầu anh
Và ngọn lửa nghi ngại
Chiếc bàn uống nơi anh ngồi
Ướt và bẩn
Vài phút xa xỉ anh dành cho mình
Sau cơn giông
Anh không biết gì về những người xung quanh
Họ đang uống cũng như anh ngẫm ngợi
Trời mỗi ngày một tối
Và mưa mau hơn
[…]
[…]
Tôi muốn trẻ thơ mỗi mắt nhìn
Muốn trẻ thơ mọi niềm cảm xúc
Sự trong trẻo của ban mai ùa vào tôi
Những ngón sương mù buốt nhức
Này em
Cây khế gãy rồi
Nỗi chua vẫn hỏi thăm
Người trồng cây.
Mặt trời quá vĩ đại
Hạt sương quá nhỏ nhoi
Mặt trời không mang nổi
Dù một hạt sương rơi
Nhưng trong giọt sương ấy
Có bao nhiêu mặt trời?