Khó thay là biết…
Khó thay là biết điểm dừng
Trẻ không hiếu thắng, già đừng tham lam
Bạn thân chọn lúc cơ hàn
Tài càng ngắn lại, mồm càng dài ra
Cây trong im lặng, trổ hoa
Trời xanh không nói vẫn là trời xanh…
Khó thay là biết điểm dừng
Trẻ không hiếu thắng, già đừng tham lam
Bạn thân chọn lúc cơ hàn
Tài càng ngắn lại, mồm càng dài ra
Cây trong im lặng, trổ hoa
Trời xanh không nói vẫn là trời xanh…
[…]
Công ta, ai cũng biết
Tội ta, mấy ai hay
Lương tâm ta cắn rứt
Từ bấy cho đến nay.
Một lời ta lỡ nói
Chẳng suy xét trước sau
An Dương Vương nổi giận
Chém rơi đầu Mỵ Châu.
[…]
Ý đã cao mà bút đã tinh
Nòi si vạn thuở một dây tình
Cảm thông đến cả trời Nam quốc
Luân lạc riêng gì gái Bắc kinh
Hạt bụi nhớ quên lòng đại khối
Hoa đèn thức ngủ bướm Trang sinh
ấy ai soi tấm gương “tài lụy”
có thấy hồn ai nhập bóng mình?
Ôi Thúy Kiều xưa khóc Đạm Tiên
Hoàng lang giờ lại khóc Tiên Điền
dây thông cảm buộc từ ba kiếp
sổ đoạn trường ghi chẳng một tên
xác mới đây còn thân cũ nhớ
trời xanh đâu chỉ má hồng ghen
bốn trăm năm lẻ tình khôn dứt
lệ trước mồ chưa ráo trước đèn.
[…]
Cỏ biếc sông Yên sóng mấy bờ
Dâu Tần mơn mởn dệt xanh tơ
Tuyết sương tỏa lạnh trời quan tái
Ai trách xuân phong quá ỡm ờ?
Ngựa hý quân reo giữa lạnh lùng
Trên yên thảo hịch cuối ngày đông
Hương xuân đâu ngợp mùi đao kiếm
Sắc pháo bay trong sắc máu hồng?
[…]
Nửa đường chân bước chơi vơi
Phía mình nắng dõi, phía người sương pha
Đi cùng nhau nửa mùa hoa
Hiểu nhau một nửa để là bạn nhau
[…]
bốn lăm bậc thời gian dốc ngược
tôi đã vượt qua
em cách một sợi tơ
tôi đã không qua được
tin thì tin không tin thì thôi
[…]
[…]
Nửa ta
để lại đất trời
nửa ta
cõi mộng
muôn đời còn đi
[…]
Bài 1
Lây nhiễm thần đa đến mức này
Cuội đành cùng chịu kiếp lưu đày
Rễ bung khỏi đất ôm chầm lấy
Ngọn bứng về trời bám chặt ngay
Bóp bụng bớt run khi nín thở
Mím môi đỡ lạnh lúc mò tay
Giật mình tỉnh giấc Hằng Nga hoảng
Cối giã đan sa ném vỡ chày.
Bài 2
Gối lẻ chăn đơn những tháng ngày
Rước chàng tục khách tối hôm nay
Ngân thiềm quết chả nhồi cho dẻo
Ngọc thỏ nướng trui thái thật dày
Gỏi trộn củ đa nhai mới thú
Rượu ngâm đọt quế nhấp càng cay
Quảng Hàn cung vắng khuya tàn tiệc
Anh giúp nàng tiên cởi chiếc giày.
Bài 3
Vểnh hai ria mép nhướn chân mày
Cuội trở về trần đáp chuyến bay
Cán búa đeo lâu nghe nặng nặng
Lưỡi liềm nếm thử thấy hay hay
Lá đa bất tử tiền trên hết
Bộ mặt vô tư nhẵn khó tày
Chó phải ôm theo đành mất vợ
Con người rỗng ruột nghĩ buồn thay.
[…]
Siêu nhiên goá bụa nhân từ
đá mồ côi đá vọng phu với người
Người hoá đá đá hoá vôi
vôi ma quái bạc mái đời phù vân
[…]
Tôi sẽ thấy mình trong một gương
Thấy tên mình trong một câu thơ tình cờ nhặt được
Và số phận – trong một kẻ chưa hề quen biết.
Từng nằm dài sưởi nắng trên bãi biển Caxpi
Lắng nghe bọt bèo ca hát
Kẻ mộng du không hề được mất
Khuông Cơ, chiều nắng tắt dưới chân tôi.
Ngước lên mắt mờ bụi đỏ
Thời gian
Hay kỉ niệm núi đồi?
Rồi những ngọn nến vô hình thắp sáng trong đêm
Mỗi khoảnh khắc một niềm hy vọng
Cửa sổ phòng tôi hoá ngã tư đường.