Giêng hai
[…]
Người đi về phía mênh mông
Bỏ quên con sáo trong lồng bơ vơ
Trời lất phất mưa
Trăng không đủ sáng để đưa nhau về
Dại khờ hái cỏ ven đê
Buộc ngang lưng một câu thề làm tin.
[…]
[…]
Người đi về phía mênh mông
Bỏ quên con sáo trong lồng bơ vơ
Trời lất phất mưa
Trăng không đủ sáng để đưa nhau về
Dại khờ hái cỏ ven đê
Buộc ngang lưng một câu thề làm tin.
[…]
[…]
Giời mưa ướt áo làm gì?
Năm mười bẩy tuổi chị đi lấy chồng.
Người ta: pháo đỏ rượu hồng
Mà trên hồn chị: một vòng hoa tang.
Lần đầu chị bước sang ngang,
Tuổi son sông nước đò giang chưa tường.
Ở nhà em nhớ mẹ thương
Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ.
Mẹ ngồi bên cửi se tơ
Thời thường nhắc: “Chị mày giờ ra sao?”
[…]
[…]
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng
[…]
Sao em nhớ buổi chiều đứng chờ anh
dưới vòm cây lớn
tim thắt lại
trước mỗi chuyến xe
trước mỗi bóng người.
Sao em nhớ căn phòng đầy tranh
đầy áo quần
đầy sách
tưởng như không còn chỗ cho con người
mà may sao
vẫn còn chỗ cho chúng ta
cho hạnh phúc
cho đớn đau.
Sao em nhớ buổi trưa làng gốm Bát Tràng
ngôi làng bên sông Hồng
ngôi nhà có mái ngói nâu
có rặng xoan
có những đường lát gạch
ngôi làng còn giữ kín niềm bí ẩn
của phút giây chiếc bình đất nâu chợt sáng xanh màu ngọc.
Sao em nhớ những đêm Hồ Gươm
hơi thu len trong cỏ cây, trong sóng nước
len trong ánh đèn mờ sương tháp rùa
len trong làn tóc, trong tiếng cười, trong tấm áo những người thiếu nữ
len trong nỗi ngậm ngùi hai ta.
[…]
Người đi về hướng sương rơi
Ta đi về phía chân trời cỏ len
Võ vàng một ánh trăng in
Hỏi dòng sông trắng đã quên…
hay là…?
Tự ta,
ta buộc vào ta!
Lời thề mỏng mảnh như là sợi mưa
Bây giờ đã ngậm ngùi chưa?
hay còn nuối chút xa xưa,
để rồi…
Thôi!
thì trả lại cho người
Dấu chân trên cát một đời chưa rêu!
Em không còn nhận ra anh
Của một thời yêu dấu nữa!
Con ve lột xác trên cành
Bay đi. Chỉ còn vỏ cũ.
Tháng năm thì đâu lần lữa
Chiều nay gió lại về trời
Triền sông la đà áo cỏ
Lung liêng những ánh mặt người.
Lá vẫn buông mình trên đất
Khép hờ như những cánh môi
Gió vô tình ngang qua mất
Lời yêu tan tác tơi bời…
[…]
Đừng nương nhẹ em, đừng gắng nhìn em lâu thêm một phút
Đừng ngập ngừng những câu nói bâng quơ
Tên của anh vẫn nằm giữa bài thơ
Ngực em vẫn đau khi ngày mới bắt đầu bằng ý nghĩ
Về một tâm hồn nắng mưa nhàu nhĩ
Hòn đá xù xì chưa ai mài cho tròn trịa đã mọc rêu
Sông mà cũng có ngày cạn nước
Thì nỗi đau dài được mấy mùa!
Anh đừng sợ! Em đã không cần nữa
[…]
[…]
Nghe cựa quậy bức tường loang ố
Đêm vẫn gối đầu lên một cánh tay
Người về từ ngày cũ
Bước qua nhưng nhức áo choàng
Không nhớ rõ có ai đó đã nói với mình
Em buồn hơn cỏ
Hay ta lại hẹn nhau lần nữa
Ngón tay buông khát gầy qua cửa…
Nằm trong hầm, lắng nghe chim hót
Mà tưởng mình đang sống thái bình
Tiếng súng, tiếng chim. Nghe buồn lạ
Vây quanh ta giữa chốn đao binh
Chắc bây giờ em vừa bát phố
Đang ung dung trau chuốt sắc hương
Tìm phấn son, thay đôi giày mới
Thong thả dạo quanh những con đường
[…]
Chim hồng về khu rừng cũ,
Xuân ấy hai lòng mới yêu .
Cùng hoa, bướm trắng sang nhiều,
Nắng thơm những chiều tình tự .
– Xin em ngồi trên nhung cỏ,
Nghe suối ca vui nhịp nhàng.
Anh ru cho hồn em ngủ,
Bằng điệu ca sang dịu dàng.
[…]