Lặng lẽ mình em
Có những lúc tâm hồn chỉ đắm một nỗi buồn
Tưởng chừng mong manh
Môi em vẫn tươi hồng nụ cười
Trái tim đau không ngừng nhịp thở
Sẽ chẳng có thêm lần nào
Em làm thơ cho anh
[…]
Có những lúc tâm hồn chỉ đắm một nỗi buồn
Tưởng chừng mong manh
Môi em vẫn tươi hồng nụ cười
Trái tim đau không ngừng nhịp thở
Sẽ chẳng có thêm lần nào
Em làm thơ cho anh
[…]
Nhất định sẽ quên em
Như chưa bao giờ nhớ
Dẫu trong tim ngọn lửa
Thiêu đốt mình mỗi hôm
Nhất định sẽ thôi buồn
Như đời vui biết mấy
Dẫu nụ cười rất chảy
Mặt dài hơn cái bơm
[…]
[…]
Em đừng rút bàn tay em
Ra khỏi bàn tay anh
Như người ta rót hết nước chè
Để lại chiếc ấm không trong một lần ấm rỏ!
Dù quanh chúng mình chỉ là những hàng rào đố kỵ
Giữa một đêm không trăng
Giữa một lòng chiều không đáy
Em đừng khóc làm gì
Cho nước mắt vu vơ
Dù đôi tay buông xuống
Chúng mình vẫn tin tưởng
Chúng mình vẫn say sưa
Chúng mình vẫn nhìn vào mắt nhau
Để mở một chân trời rất rộng…
Hoa huệ trắng. Và bức tường cũng trắng.
Sao bóng hoa trên tường lại đen ?
Em đừng nhìn đi đâu nữa em
Anh không biết vì sao anh có lỗi
Nhưng mãi mãi vẫn còn câu hỏi:
Sao bóng hoa trên tường lại đen…
khuất ở một góc phố
cánh mai lặng nở sau rào
không ong bướm
chỉ mưa nắng lao xao
khuất ở một góc nhìn
chiếc khăn san mở hé
tiếng thở dài rất khẽ
người đâu biết
lầm lũi quay lưng
khuất ở một góc nhớ
em trách em dối lòng
hoài mong chi bước chân
đã biết chắc
không bao giờ đến nữa
[…]
Em đã đi rồi
Anh làm sao sống như xưa được nữa?
Nơi anh ngỡ chân trời
Nơi mỏng manh đứt rời như sợi chỉ
Nơi bóng mát êm đềm anh đến nghỉ
Nay gió lồng suốt đêm
Em phá tung khung cửa khép nghiêng
Hết bình tĩnh anh chỉ còn náo động
Mắt chán hết mọi sắc màu thường gặp
Ngực quay cuồng bao khát vọng đầu tiên
[…]
[…]
Mối tình anh như mái ngói đầy rêu
Nỗi buồn đóng thành tầng
Em dẫm vào trượt ngã
Vết nhói đau đến lạ
Như lời tình ca cũ kĩ đã xanh rêu
Giá như ta là của nhau
Đơn giản như ánh nắng ngoài kia
Thời gian không còn rỗng
[…]
[…]
nếu có bão giông ta muốn được gánh chịu cùng nhau
được chết vì người mình yêu thương cũng là hạnh phúc
nhưng được sống cùng người mình yêu thương thì khổ đau nào cũng chỉ là hạt cát
giữa đại dương trong mắt chúng ta…
Đừng đi…
[…]
[…]
Rồi ngày mai một buổi chiều nào
Trên con đường bóng tối phủ từ lâu
Em mệt mỏi giữa dòng đời khắc nghiệt
Những lúc ấy có bao giờ em biết
Những tháng ngày tươi đẹp đã trôi qua
Có một phần lầm lỗi của đôi ta?
[…]
Xanh ngàn năm biển cả
Người ơi… người chẳng về
Ngựa ô rơi nước mắt
Thành cỏ vàng chân đê