Những câu lục bát kể chuyện hai người
[…]
Em về Phú Nhuận hay đâu
Còn tôi hai sáu tuổi đầu rồi đây
Quê hương thì nửa phương này
Hai bàn tay vẫn khô gầy như xưa
Ngắm tôi tôi thấy tôi thừa
Nghìn năm chuyện cũ bây giờ… thôi, em
[…]
[…]
Em về Phú Nhuận hay đâu
Còn tôi hai sáu tuổi đầu rồi đây
Quê hương thì nửa phương này
Hai bàn tay vẫn khô gầy như xưa
Ngắm tôi tôi thấy tôi thừa
Nghìn năm chuyện cũ bây giờ… thôi, em
[…]
Tôi sẽ chết dễ dàng hơn đã sống,
Mắt không buồn vì nhắm đến muôn thu.
Con chim nào xanh, giấc mộng nào hư,
Lời bay bướm lặng dần vào dĩ vãng,
Ba mươi đến khỏi lo tiền cơm tháng!
Cô mỉm cười, cô có biết gì đâu!
[…]
Tặng Trương Cúc
Em vuốt mặt tôi bàn tay nào
Tôi chết lâu rồi sao còn đây
Sao em không là con chim nhỏ
Sao trời hôm nay không nhiều mây
Sao hẹn tôi rồi em chẳng đến
Bây giờ mùa thu hay mùa xuân
Tôi chờ đợi mãi nên quên nhớ
Hai đứa hình như đã cố nhân
Tôi bỏ đời tôi quê hương tôi
Đi hoang từ độ mất em rồi
Nghìn phương không đủ làm nguôi mộng
Không đủ làm phai một nét môi.
Tôi sẽ về Gia Định chiều nay
Chiếc buýt cuối cùng qua sông cầu mới
Những ngọn đèn vàng ngậm cười ven bãi.
Tôi sẽ ngồi quán cà phê đầu đường đất đỏ
Kêu một ly đen nhỏ
Đợi chuyến xe bò chở rác về khuya.
Bây giờ tháng bảy trời đương mưa
Em lấy chồng tháng ba năm ngoái
Tôi thiếu em những ngày xưa ngu dại
Em nợ tôi dăm ba lời tạ từ.
[…]
[…]
Nghìn thu còn mưa bay mãi đây
Xa nhau không một ánh trăng gầy
Nửa đêm nghe tiếng xe về vội
Tôi đốt đèn lên ngồi ngắm tay
[…]
[…]
Em hát đi…
Bài hát cũ chẳng làm đau ai nữa.
Đã phai mùa nước phủ gót phù sa!
[…]
[…]
Nhịp đổi bâng khuâng, nhạc chậm dần
Ý sầu nhắc nhở chuyện ly tan.
Rưng rưng kỷ niệm chùng âm độ
Bão nổi, mây chìm giọng cố nhân
Đèn bỗng thay màu. Nhạc bỗng ngưng
Hững hờ đêm tối bức màn buông.
Em theo tiếng hát vào hư mộng
Ngơ ngác mình tôi giữa hí trường.
Anh đứng lặng trước giòng sông số phận
Chuyến đò hoa quay mũi tự bao giờ
Bến nước cuối cùng rải đầy mảnh vỡ
Chiếc chén ngà đong nước mắt ngày xưa
[…]
[…]
Biết là
Nắng đã về mây
Hoàng hôn vẫn tím như ngày có nhau
Người đi về phía không màu
Bỏ em mắt ướt làm dâu một mình.
Tôi đã chôn sao anh cứ hiện về?
Nấm mồ ấy không một lần hương khói
Vùi sâu anh trong quãng đời nông nổi
Tôi bồi hồi, tôi bối rối, tôi yêu
[…]