Bài thơ mời em theo vào cuộc đời
[…]
Hãy ném chữ lên giấy, hãy đắp chữ lên giấy, và gọi đó là thơ, vì thơ là tất cả những gì em nhặt lên và cầm tới, là tất cả những gì em chợt nghe và nhìn tới, và là tất cả những gì em làm… và hãy làm thật nhanh, thật mau để ngày mai chữ sẽ có một đời riêng… như khi anh nghĩ tới em… vì mỗi một ngày mai là vĩnh biệt muôn trùng hình ảnh hôm nay…