Vì sao khùng
Vì yêu dấu quá Nàng thơ
Với em vô tận nên ngơ ngẩn buồn
Thần tiên Thánh Phật bao dung
Hiểu lòng tôi lắm – tôi khùng vì thơ
Vì yêu dấu quá Nàng thơ
Với em vô tận nên ngơ ngẩn buồn
Thần tiên Thánh Phật bao dung
Hiểu lòng tôi lắm – tôi khùng vì thơ
[…]
Tiếng cửa nhà giam ngòm đen khép mở
Tiếng khò khè hai lá phổi hang xơ
Tiếng đất vùi đổ xuống lấp niềm mơ
Tiếng khai quật cuốc đào lên nỗi nhớ
Tiếng răng lạnh đập vào nhau khổ sở
Tiếng dạ dày đói lả bóp bâng quơ
Tiếng tim buồn thoi thóp đập bơ vơ
Tiếng bất lực trước muôn ngàn sụp lở
[…]
[…]
Muốn viết lên bài thơ
Nhưng bút đời rét rỉ
Mực cạn dòng chảy hết mùa xuân
Tim khô gầy
Thoi thóp thanh tân
Đời giông tố
Đốt linh hồn cầu nguyện
Niềm than thở
Đập tan kỉ niệm
Vì đau thương khóa kín cô đơn
Tuổi mùa xuân mãi mãi tủi hờn
Bừng thức dậy đông sầu tím nhớ
Người rên xiết côn trùng nức nở
Chiều mồ côi khoác áo chùng tu
Nhớ nhung còn
Tuyết lũng âm u
Nỗi xót xa
Khúc tình mười tám
Người quỳ lạy
Lời van xin như bể thảm
Nước cuồng lan, thú dữ làm thinh
Triều dâng lên môi tím yên lành
Ngủ một giấc cuộc đời tan hy vọng
[…]
[…]
Tóc xanh xuống quá vai gầy
Buông lời ước hẹn cho mây lưng trời
Tình buồn như chiếc lá rơi
Thả qua kỷ niệm, nửa đời tôi mang
Mỗi lần chim én bay ngang
Báo tin cho tháng năm tàn về theo
Nơi xa xăm đã trở chiều
Bàn tay giá rét đìu hiu vẫy người
[…]
[…]
Bây giờ cá nhảy nghiêng cây
Chim chuyền bụi ớt cỏ dày phân bua
Nỗi niềm hè hạn thu mưa
Là tâm sự của quê mùa nông dân
Xưa kia tôi đã có lần
Và bây giờ đã đôi phần tôi quên
Viết thơ là trở lại bên
Con người thôn nữ răng đen hai hàng
Hội nào em lỡ chửa hoang
Và em đã khóc lệ tràn như mưa
[…]
Không ngờ em thuộc thơ tôi
Những câu lục bát viết hồi chiến tranh
Đêm nằm mơ đã gặp anh
Võng Trường Sơn chạm trăng xanh lá rừng…
[…]
Đâu phải bánh mì sữa bơ
Là thực đơn thời sinh viên sơ tán
Ta nhai ngô-răng-ngựa đến trẹo hàm
Ta làm quen cảm-giác-đói-thường-xuyên
Đèn thiếu dầu thì đốt thêm đống lửa
Mái nhà tranh rùng mình cơn gió núi
Bạn bè nào khuya khoắt đến cùng ta
Những câu thơ Nga những câu thơ Nga
Nghe văng vẳng tiếng chuông xe ngựa
Hoa tuyết bay lặng trắng những mái nhà
“Tôi nhớ mãi một phút giây huyền diệu”
Nơi phố nghèo em thoáng hiện rồi xa
[…]
[…]
Nhớ thu đến – hạ đi trong trống trận
Tiễn tuổi thơ không một tiếng kèn
Đó hoa phượng, ôi mười năm hoa phượng
Rơi ngút ngàn trên những hố bom đen.
Anh bất ngờ rơi xuống giữa tay em
Màu hoa trắng cuối cùng năm mười sáu
Những hừng đông nối nhau vào chiến đấu
Bao nốt trầm xa biếc lá me rơi…
Đừng bao giờ chán nản em ơi
Hãy gìn giữ những vui buồn đã có
Mùa xuân ấy dưới màu hoa rất đỏ
Anh xếp ba lô, lặng lẽ đốt thơ mình…
Vẫn tình lửa ủ trong ao
Thắp sâu đáy cốc thuở nào hớp trăng
Lá sen mơ cõi vĩnh hằng
Máu đào từng giọt phăng phăng rời làng
[…]
[…]
Cao không quá một câu thơ
Chữ tin thì tối, chữ ngờ thì trong
Sâu không quá một tấc lòng
Mà mơ không tới, mà mong chẳng thành.
[…]