Tản mạn về cỏ
[…]
Ta về đổ bóng xuống vườn
Cho xanh tươi lại từng cơn úa vàng
Ghé môi vào miệng thời gian
Cho hơi thở mọc vô vàn cỏ non.
[…]
Ta về đổ bóng xuống vườn
Cho xanh tươi lại từng cơn úa vàng
Ghé môi vào miệng thời gian
Cho hơi thở mọc vô vàn cỏ non.
[…]
Thời gian củ hành tôi bóc vỏ
Kỷ niệm làm trận gió
Ðụng dây đàn tiếng ngân
Lá thu bay những mảnh hồn thành phố
Những mảnh em xao xác sau vai
Tôi vơ vẩn làm người sầu xứ
Lượm tấm trăng non ở cuối ngày.
Bạn bè mấy đứa nằm trong đất
Giờ có còn tương tư.
Vết thương chém bè trầm trong máu
Bây giờ sắp qua thu.
[…]
Tiếng lịch reo như dòng máu ứa
Tiếng khóc vang như thể tiếng cười
Buồn vui rồi cũng về cát bụi
Ai hát khi trời xanh bắt tôi.
[…]
Trời cứ xanh hoài – năm tháng trôi
Vòng xe quay giáp dấu luân hồi
Và ta gặp lại em muôn thuở
Tiếng hát trầm ngư lặng giữa khơi.
Mấy hôm nay không mưa. Tháng Năm đẹp như Thơ! Bắt đầu mùa Hạ mới, tiếng ve sầu chắc nổi ở quê nhà, quê xưa? Những chùm hoa lựu như chứa chan thêm màu nắng? Những cọng hoa huệ trắng như xa vắng nỗi buồn? Trên đầu suối nước tuôn mang màu xanh của núi, về đâu hỡi dòng suối? Về đâu về con sông? Về đâu về hướng Đông đổ đầy thêm Nam Hải?
Ơ kìa em cô gái đi trong ngày tháng Năm. Hoa giấy nhuộm màu trăng nở vàng sân gạch đỏ… Em đi hoa sen nở sau gót giày biết không? Em đi về nhớ nhung, cõi nào anh tư lự. Chưa đủ buồn xa xứ nên buồn thêm có sao! Em đi con đường cao, lòng anh chùng lũng thấp, tại sao vừa thấy mặt mà nhớ như hôm qua, mà nhớ như rất xa…
[…]
[…]
Anh đã đi dằng dặc những ngả đường
Những rừng tối mịt mù muỗi độc
Cuộc chiến tranh tàn ác
Xô tháng ngày vỡ nát nối nhau trôi
Điều anh tin không có ở trên đời
Điều anh có không giúp gì ai được
Gương mặt em chỉ còn là kỉ niệm
Mối tình xưa anh cũng đã quên rồi
Quán cà phê chạng vạng khói bay
Mùi khói cũ cay xè con mắt
Ngồi quanh bàn giờ bao người lạ khác
Cãi ồn ào những chuyện làm ăn
Chỉ anh điên vẫn đứng sững ngoài đường
Thân tiều tụy ôm mặt cười lặng lẽ.
[…]
Thùng nước cuối năm sóng sánh, thầm thì
Bốn mùa đi dồn một ngày đầy ắp,
Có cánh én chao nghiêng thùng nước bạc
Có nụ cười em long lanh mây bay.
Gánh nước em đi mát cả hàng cây
Gọi lộc nảy, hoa xòe ríu rít
Thời gian trôi nhanh, thời gian bịn rịn
Bỗng nhịp nhàng theo bước chân em.
[..]
[…]
Lại hiện về những núi non xa
Trái táo hồng in dấu môi để lại
Mái tóc bồng của một thời con gái
Gió thổi tung trong màu nắng thông vàng
Mới thôi mà, dòng sông thời gian
Đưa ta về giữa hai bờ lau trắng
Một mình ta với mùa thu im lặng
Ta lang thang tìm lại gốc thông già
Có ngờ đâu, rừng vẫn giữ giùm ta
Nét tên em dưới mũi dao ngày nọ
Và những gì em cho ta năm tháng cũ
Chìm trong cây thành một vết thương sâu
Gió cuồng lên hoang dại thuở ban đầu
Ta lại hát như thời trai trẻ
Bài tình ca qua một đời dâu bể
Bay tìm em không biết tận phương nào.
[…]
Em cúi đầu và lặng lẽ bước đi
Từ hôm ấy cửa nhà anh bỏ ngỏ
Bước rất nhẹ như hường qua sắc đỏ
Như màu trời len lén bước vào xanh
Như thời gian vò nát lá thư tình
Bước rất nhẹ như vẫn còn đứng lại
Bước rất nhẹ như mùa Thu con gái
Như bàn tay khẽ hái tiếng đàn tranh
Như chưa lần nào em nói: yêu anh
Như mãi mãi anh còn nguyên thương nhớ
Bước nhè nhẹ như bóp mềm hơi thở
Như ngập ngừng chưa nỡ xé chiêm bao
Em có về ăn cưới những vì sao
Để chân bước trên giòng sông loáng bạc
Ở một chỗ tưởng chừng như đi lạc
Yêu một người mà cảm thấy mênh mông
Em đi ngang nhịp bước có lạnh lùng
Mà sao vẫn y nguyên bài thơ cũ?
[…]
Phải làm gì để thấy bình yên?
Hay là ngồi cạnh nhau cuối một ngày nhiều gió
Em mang bút ra vẽ thỏ
Anh bình thản vẽ ông mặt trời
Đi cạnh nhau ở giữa cuộc đời
Dắt nhau bằng từng tia nắng…
Phải làm gì để xung quanh chúng mình không quạnh vắng?
Bật những đĩa rock ngày xưa?
Tay nghệ sĩ tóc dài chết trẻ
Chất chứa thanh âm gào xé
Vào trong ngón đàn ghi-ta
Anh giật mình nhìn thời gian chết lặng
Biết bao điều yêu dấu đã trôi qua?
[…]