Tôi vô cùng thương cảm
Tác giả: Manuel Bandeira
[…]
Tôi vô cùng thương cảm
những giọt sương
đồ trang điểm cuối cùng
trên tấm mộ chí bị người quên lãng.
[…]
Tôi vô cùng thương cảm
những giọt sương
đồ trang điểm cuối cùng
trên tấm mộ chí bị người quên lãng.
[…]
Anh nằm nghe qua cửa khám, xa xôi
Tiếng em bước trên đường đêm nho nhỏ
Nhưng rồi cũng đủ cho lòng anh lắng rõ.
Anh thấy em, mình gió thổi nghiêng nghiêng
Như cây dương liễu nhỏ tóc chưa viền
Manh áo mỏng che em không kín ngực
Đầu không nón, bụi sương thầm chấm ướt
Đuôi tóc chuôi chừng bảy tám năm thôi!
Ấy chân em leo lên bước đường đời
Ngày tháng đó trong mủng vài chục bánh.
Gia tài đó, mấy đồng xu mỏng mảnh,
Biết bao giờ mà sướng được em ơi!
[…]
[…]
Tôi với nàng đây không biết nhau,
Mà tôi thương tiếc bởi vì đâu?
“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng,
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.”