Bây giờ, này em
Em vừa đến đã về sao
Không cho anh nói câu nào thật ư?
Này em, em hãy từ từ
Nói xem như thế là như thế nào?
[…]
Em vừa đến đã về sao
Không cho anh nói câu nào thật ư?
Này em, em hãy từ từ
Nói xem như thế là như thế nào?
[…]
[…]
Biển dẫu trong tầm tay
Biển vẫn ngoài tầm mắt
Bãi bờ ơi, mất hút cánh buồm rồi
Em còn đó hay đã ngoài xa khuất
Chiếc vỏ ốc bảy màu mới đó, thốt nhiên rơi…
Cứ ước muốn, em ơi, ngày tóc ta bạc xóa
Lồng ngực này vỡ tung đôi cánh trắng thần tiên
Trái tim nhỏ suốt đời vương nợ biển
Hóa chim hải âu lành vỗ gió hướng vô biên.
Em khóc lệ dồn trong đáy tim
Mắt xanh ươm kín mộng đang mềm
Lửng lơ mây cuốn xa vời vợi
Chiếc lá thu vàng lạc cuối hiên…
Anh gọi hoàng hôn vào bờ vai
Đâu đây vang nhẹ tiếng thở dài
Long lanh máu rỏ thành âm hưởng
Của cả cuộc tình sắp nhạt phai…
[…]
Ngày không dưng chiều nắng quái lại về
Mang chút gió nồng nàn mùi hương cũ
Em đâu biết bầy chim xưa làm tổ
Trên ngọn sầu đông xanh biếc bao mùa
Mấy mươi năm người vẫn xa người
Như bóng mây bay cuối trời thương nhớ
Mộng đã tan. Trời ơi! Anh cứ ngỡ
Mắt thiên thu khép kín tự bao giờ
Em có buồn mai anh chết trong thơ
Hồn say khướt rượu đời chưa uống cạn
Em có khóc mai anh không còn sống
Cũng đừng quên chạm cốc lúc chia ly
[…]
[…]
Lá như mưa đổ vào chiều
Như quanh tôi đấy, rất nhiều thu sang
Như trong tôi quá vội vàng
Hè chưa đi hết đã mang thu về
Như tôi đã nói được gì
Tiếng hè đi, tiếng thu đi mơ màng
[…]
[…]
Tay em phủi hạt bụi chìm
Tôi rơi xuống đất cháy lên lốc mờ
Em như tăm cá lững lờ
Tôi quăng lưới vớt dọc bờ sông trôi.
Lưới mòn vớt cạn buồn vui
Vớt lên thả xuống riêng tôi đắm chìm.
Sài Gòn mùa thu sao chưa vàng lá
Để mây bay giăng tím áo người xưa
Ở nơi đây thu chẳng đến bao giờ
Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng
Em đừng trách Sài Gòn thường thiếu vắng
Hương cà phê quán nhỏ lúc mùa sang
Góc phố chiều hoa cúc nở dịu dàng
Thu giận hờn ai mà thu đi biền biệt
[…]
[…]
Đức Huệ – Củ Chi đến Đức Hòa
Quê hương nàng hóa quê hương ta
Năm năm vác súng giang hồ vặt
Chỉ nhớ tình nhân chẳng nhớ nhà.
Ta tự miền Trung vào Hậu Nghĩa
Đồng chua ngâm nứt gót chân chai
Tóc em chao gió thơm rừng mía
Reo giữa hồn ta tiếng hát dài.
Giả dụ có một quê hương
Giả dụ có một thiên đường
Thì trên thiên đường có mặt thượng đế
Và trên quê hương có mặt tình thương.
Giả dụ đời có mùa xuân
Giả dụ mùa xuân chỉ nở một lần
Còn rất mới nguyên lòng chưa trang điểm
Một lần nhìn nhau cũng đủ quen thân.
Nếu giả dụ rằng anh sinh ra đời
Khô đọng im lìm chỉ một mình thôi
Và em sẽ không bao giờ có mặt
Thì anh vẫn là đất sét hà hơi.
[…]
[…]
Trời tối mau mưa ướt vội sông dài
Năm tháng cũ sủi tăm cùng nỗi chết
Xin tay ngọc gối êm tình thảm thiết
Cây xin xanh đừng ngại lúc hanh vàng
Trời xin cao cho đáy mắt em ngoan
Gió xin nổi trong hồn tôi tơi tả
[…]