Mười năm cách biệt
[…]
Em chưa chải hết sầu trên tóc
Ta đã tan rồi mộng dưới hoa
[…]
[…]
Em chưa chải hết sầu trên tóc
Ta đã tan rồi mộng dưới hoa
[…]
“Người bạn nhỏ cho lòng tôi theo ghé
không nỗi gì có thể vuốt ve hơn”
tôi muốn như con bướm nhỏ bay vờn
bị tà áo học trò em đánh lưới
Em, tiểu muội môi còn thơm xí muội
dấu chân ngoan chưa bước xuống thềm trường
hoa không cài nhưng tóc có mùi hương
hồn phẳng nếp lụa là như áo trắng
[…]
Em mở khuy áo
cho tôi thấy bầu trời xanh biếc
những đợt sóng dội ngược lên không trung
mắt miên man mộng mị mịt mùng
úp mặt xuống mà thấy trời đang xanh lắm
Ngày nắng cháy xém miền đêm cô quạnh
bầu trời sau lần áo đó vẫn xanh
nơi khỏa nước bình an
bờ bãi ngọt lành
gửi giông gió ngoài hai miền quên nhớ
[…]
[…]
Thấy ở đó gót em hồng buổi sáng
Băng qua cánh đồng sữa lúa thơm môi
Ngắt một nhánh và nghiêng đầu cúi xuống
Nghe quê hương thành máu chảy trong người
Trước bảng lớp em đứng hiền như mẹ
Hai cánh tay ngoan rất đỗi vụng về
Trên mái ngói chuyền tình đôi chim sẻ
Giữa tiếng giảng bài bỗng lắng tai nghe
Như xa lắm một thời bom đạn phá
Cây ta ươm sẽ mọc lại cho rừng
Mặt trời vươn vai trên từng đọt lá
Bóng tối chết rồi trong ngăn kéo mùa đông
[…]
Em thức dậy sáng nay
Trên môi tươi có nụ cười rạng rỡ
Đôi chim xanh gọi bình minh về bên vành tổ
Hoa đón chào tia nắng sớm ban mai
Mây trắng trời cao lờ lững khoan thai
Trên biển vắng xôn xao bờ sóng vỗ
[…]
[…]
Chim chìa vôi chuyền cành múa hát
Trên hư không ve cưới mùa hè
O có nghe suốt dọc đường về
Sỏi đá gọi tên người yêu dấu
Hoa tầm xuân tím hoang bờ giậu
Lòng anh buồn chi lạ rứa thê!
Nón nghiêng vành nắng chết đê mê
Anh mê sảng theo chiều tắt chậm
[…]
[…]
Nhẹ nhàng như giấc mơ, nặng nề như tuyệt vọng
Tất cả rơi, tất cả tan
Xác tàn này thời gian gom nhặt
Cái gì cần cho lửa. Lửa cháy lên
Cái gì cần cho sông. Sông đón nhận
Cái gì cần cho cây. Cây sẵn sàng
Cái gì cần cho đất. Đất hân hoan
Nhưng mảnh vỡ của tình yêu tôi nào biết có còn?
[…]
[…]
Mấy mùa phượng vĩ xoè hoa
Mấy mùa cánh tím nhạt nhoà bằng lăng
Hai nhà, hai mảnh tình câm
Buồn như những buổi mưa dầm tháng Giêng.
Rất gần mà chẳng hợp duyên
Bản tình ca vẫn chung chiêng không lời
May còn mảnh gió mồ côi
Mang hương bồ kết cho người tương tư.
Khi sống một mình tôi dễ dàng chịu đựng
Cái rét của một đêm
Cái nóng một chiều
Ăn một niêu cơm
Ngủ một gian lều
Đắp tấm chăn đơn
Nằm vừa phản mỏng
No đói hàng ngày liệu cơm gắp mắm
Nhịp sống bốn mùa ngày tháng như nhau
Tôi cũng chịu đựng được thôi khi những kẻ sang giàu
Khinh miệt nhìn tôi nghèo túng
Và trả giá thật là rẻ rúng
Mồ hôi tim óc của tôi
[…]
[…]
Giờ là thu
Hà Nội mùa hoa sữa
Hương hoa nhắc đôi lứa yêu nhau phải nhớ
Có bao mối tình
Ngủ quên
Trên những ngón tay dài!
Có bao mối tình
Phiêu lãng
Chiều nay.