Tưởng tới người vắng mặt
[…]
Khi em bỏ ta đi
Có nghe lòng trống trải?
Khi em bỏ ta đi
Có nghe rừng gió mãi
Ngày đã thổi sương theo
Tình hoang mang rất vội
Qua những miền hư hao
[…]
[…]
Khi em bỏ ta đi
Có nghe lòng trống trải?
Khi em bỏ ta đi
Có nghe rừng gió mãi
Ngày đã thổi sương theo
Tình hoang mang rất vội
Qua những miền hư hao
[…]
[…]
Cũng chỉ là gian dối
Thương nhỏ của lòng ta
Buồn hôm nay ngó lại
Thấy sầu ta nguy nga
Mưa còn trên lối cũ
Gió còn chờ sương sa
Cửa đời còn gió tạt
Lòng ta còn ai qua?
Anh đã hứa em an lòng hỡi nhỏ
Ta sẽ về tới chốn của thương yêu
Nơi sương sa như sữa suốt buổi chiều
Nơi mưa bụi xuống lòng nhau lấm tấm
Nơi đêm bước những bàn chân rất chậm
Và dãy đèn xấu hổ sẽ quay đi
Riêng hàng cây vẫn đứng đó lầm lì
Khi anh bỗng hôn em trời lu, (sao tỏ)
[…]
Em không thể là người bạn đường của tôi
Em không thể chia sẻ với tôi những khát vọng thầm kín
Tại sao ta không thể nói thẳng với nhau điều ấy
Lại loanh quanh bắt bẻ nhau về những điều nhỏ nhặt?
Trên cõi thế này có biết bao kẻ ta thương mến
Đã không thể cùng ta chung một đường
Nhưng có sao nếu những nụ cười của họ ta vẫn gặp ở không trung
Và những bờ vai vô hình vẫn tựa vào nhau trong xa vắng
[…]
[…]
anh đừng nhắc nữa mùa thu
vàng phai mầu áo tương tư một thời
cầm tình trót để tình rơi
mò kim đáy bể người ơi, xin đừng…
bây giờ nước mắt người dưng
bây giờ sấu rụng trong rừng hết chua!
Có đêm nào thức giấc
Nghe tiếng chim qua trời
Tiếng thời gian tách vỏ
Ai gọi mình xa xôi.
[…]
[…]
Anh cũ như những nếp rêu buồn
Nhìn giọt nắng trượt dài trên mái phố
Thương cong oằn xưa cũ ngói âm dương
Ngọn heo may đầu mùa thu rất mỏng
Chỉ đủ làm chặt nữa những vòng tay
Bóng anh lẻ, mờ mờ con đường nhỏ
Nỗi nhớ em, lạnh một tứ thơ gầy
[…]
Thiếu gì nắng — thiếu gì mưa
thiếu nhau lại thấy rất thừa thời gian
Thiếu chi gió — thiếu chi trăng
thiếu đôi mình thấy trần gian không hồn
[…]
[…]
Đừng khóc mưa ơi! Mùa đã lạnh
Nắng phai rồi hãy để mây rong chơi
Mây nào hay trời cũ nhớ một người
Đường duyên kiếp đã không còn chung bước
[…]
Em buồn lắm nếu một ngày không còn yêu anh nữa
[…]
Trời không bao giờ đêm
Đất mãi mãi không ngày
Và em sẽ không còn là em nữa
Chỉ còn là viên đất
Buồn tênh trên luống cày.