Em còn nhớ chăng
Ai đưa đò tình
Buộc vào bến lở
Còn lại mình anh
Gom từng mảnh vỡ
[…]
Ai đưa đò tình
Buộc vào bến lở
Còn lại mình anh
Gom từng mảnh vỡ
[…]
[…]
Xuân đã sang. Cỏ non mòn lối hẹn
Anh tương tư màu áo rực như chiều
Nơi em ở một chiều mưa gió
Hoa bên đường có nở vì yêu?
[…]
Em ở hiền
Em có ác chi đâu
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác?
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu
Đợi trầu dập mới cay?
Dẫu chẳng hẹn hò
Em cứ đợi , cứ say
Ngâu có xa nhau, Ngâu có ngày gặp lại
Kim – Kiều lỡ duyên nhau
Chẳng thể là mãi mãi …
[…]
[…]
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em sẽ khác hôm nay
Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai
Như chiếc lá một ngày tàn úa
Đừng hỏi em
đừng hỏi em thêm nữa
Là vì sao em nói những câu này
Hãy lặng lẽ cầm lấy bàn tay
Ủ ấm em vì em đang rét lạnh
Anh của em,
Dáng đi khổ hạnh
Bàn tay gầy mười ngón khô khan
Đến hôm nay em vẫn thấy ngỡ ngàng
Sao chúng mình yêu nhau nhanh đến thế?
Như sóng cuốn
Như gió xô
Như thể …
Là chúng mình ngàn kiếp đợi chờ nhau …
Hãy yêu em ngày hôm nay thôi nhé
Đừng bao giờ nhớ đến hôm qua
Cũng đừng nên nghĩ đến ngày xa
Vì cuộc sống ngày mai sao biết được
[…]
Người đi về hướng sương rơi
Ta đi về phía chân trời cỏ len
Võ vàng một ánh trăng in
Hỏi dòng sông trắng đã quên…
hay là…?
Tự ta,
ta buộc vào ta!
Lời thề mỏng mảnh như là sợi mưa
Bây giờ đã ngậm ngùi chưa?
hay còn nuối chút xa xưa,
để rồi…
Thôi!
thì trả lại cho người
Dấu chân trên cát một đời chưa rêu!
Em không còn nhận ra anh
Của một thời yêu dấu nữa!
Con ve lột xác trên cành
Bay đi. Chỉ còn vỏ cũ.
Tháng năm thì đâu lần lữa
Chiều nay gió lại về trời
Triền sông la đà áo cỏ
Lung liêng những ánh mặt người.
Lá vẫn buông mình trên đất
Khép hờ như những cánh môi
Gió vô tình ngang qua mất
Lời yêu tan tác tơi bời…
[…]
Em sợ lời khen của anh
Như sợ đêm về trời tối
Nhiều khi ngồi buồn một mình
Trách anh sao mà nông nổi
Hãy chỉ cho em cái kém
Ðể em nên người tốt lành
Hãy chỉ nơi anh cái xấu
Ðể em chăm chút đời anh
Anh ơi anh có biết không
Vì anh em buồn biết mấy
Tình yêu khắt khe thế đấy
Anh ơi anh đừng khen em.
Anh dắt em đến cửa tình yêu
Mùa nhỏ xưa
Mẹ dắt đến trường
Bài học vỡ lòng tuổi chớm
Trang vắng mưa đêm về sớm
Heo may rải đồng giấy non
Anh vực tay em
Be bé nét đòng
Ai có biết lòng mẫu tự?
Khuôn trắng
chờ xem mặt chữ
Gió se se hoa trinh nữ thẹn thùng
Thuở đầu dòng
đầu nhớ
đầu trông.
[…]
Ôi, có lẽ nào
Tất cả những gì đêm nay là có thật?…
Em với mái tóc đen dày che nửa mặt
Hồ sen như gấm trải quanh Hoàng Cung
Điện Thái Hoà
Cung Trường Sanh
Tàng Thư Lâu… Hiển Lâm Các
Sân Đại Triều mênh mông trăng…
Ôi, có lẽ nào
Tất cả những gì đêm nay là có thật?…
Không…
Tôi không tin…
Tất cả là do trăng bày đặt
Trăng thương tôi
Một đời lao lực
Một đời cay cực
Một đời thơ…
[…]
[…]
Tôi đã trải qua
Nỗi kinh hoàng của người tù vượt ngục
Khi bẻ cong chấn song sắt nhà tù
Mà tôi phải cưa kiên nhẫn suốt một mùa Thu
Lao vào bóng đêm ngàn cân treo sợi tóc
Nhưng nỗi kinh hoàng này đã thấm tháp vào đâu
Với nỗi lo trái bí xanh bầm dập
Trên con đường từ nhà tôi đến nhà em!…
– Đến nơi rồi!
Trái bí vẫn lành nguyên!
Tôi thầm reo như người tù vượt biển
Khi năm đầu ngón chân bỗng chạm đất liền!
[…]