Thì còn lại em
Vơi bao nhiêu lá
Thì mùa thu đi
Tàn bao nhiêu nắng
Thì mùa đông về
Heo may bịn rịn
Níu ngày cách chia
Lặn vào sắc cỏ
Chút buồn mới se
[…]
Vơi bao nhiêu lá
Thì mùa thu đi
Tàn bao nhiêu nắng
Thì mùa đông về
Heo may bịn rịn
Níu ngày cách chia
Lặn vào sắc cỏ
Chút buồn mới se
[…]
Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm
Nhưng em không nghĩ thế
Bởi que diêm chỉ một lần sáng lóe
Còn vỏ bao làm cháy đến trăm lần
Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia
Để làm sáng
Rồi đốt lịm đời những que diêm mỏng mảnh
Nơi hết lần này đến lần sau lấp lánh
Rất đa tình rồi phụ bạc như không
[…]
[…]
Không kỳ vọng những điều quá lớn lao
Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ nỗi buồn – những sợi tầm gai – không ai nhìn thấy
Gai tầm gai đâm em đau đớn
Em chờ anh mãi…
[…]
Dệt tầm gai đến bao giờ
Mỗi ngày dài hơn một mùa
Dệt tầm gai đến bao giờ?
Về đi anh,
Cài then những ngón tay trầy xước của em bằng anh.
Em lại về thành phố của anh
Hoa sữa cuối mùa còn nồng nàn hơn lửa
Hoa gợi nhớ. Trời ơi! Đừng gợi nhớ
Em muốn quên anh có một thời …
Một thời sóng nước hồ Tây lung linh
Mắt ai long lanh như sương trời biếc cỏ …
Hoa tháng năm không vì em thắp lửa
Gió tháng mười nỗi nhớ chẳng vì em
[…]
[…]
Nếu một mai mình không lấy được nhau
em có đi tìm anh
qua điệp trùng đá sắc
những Khau Vai bầm dập dấu chân người?
Trời ơi Khau Vai
Khau Vai nhìn qua nước mắt
bao bong bóng về trời
thương buồn gửi lại…
[…]
[…]
Và anh muốn nghe khu vườn hát một bài ca
Phải không quá thơ ngây
Nhưng đừng cằn cỗi đi theo năm theo tháng
Nàng tiên trong khu vườn vắng
Đừng tròn trịa ấm êm, cũng chớ quá hao gầy!
Rượu phải đủ nồng để gọi cơn say
Nhưng cũng đủ mềm để đầu không nhức nhối
Tình yêu
Vừa đủ thôi
Đủ ngây ngất trên môi
Mà không để lại dấu vết gì trong mắt
Một ngày em mở mắt ra
Và anh biến mất
Em soi mắt mình trong gương
Không một bóng hình nào đọng lại!
Em vừa đủ để anh khao khát
Vừa đủ làm cho anh thật là anh
Trời chớm thu vừa đủ nét xanh
Quả chua ấy cũng vừa đủ ngọt
Em vừa đủ để qua thời non nớt
Nét thục hiền vừa đủ chút đành hanh
Trong vững bền vừa đủ sự mong manh
Trong đằm thắm vừa đủ lòng nghi kỵ
[…]
Thôi thế là mùa xuân đã trôi qua
Giêng rộng quá không xuể vòng tay giữ
Tờ lịch mỏng manh sáng mở chiều đã cũ
Em bóc rồi. Ngày tháng xót xa rơi
Linh cảm có anh ở phía chân trời
Em đi đến bằng bị vừng cổ tích
Vừng rắc hết rồi bàn chân không về đích
Em nhọc nhoài khuỵu ngã giữa khát khô
[…]
[…]
Ồ, trăng dại như mặt người tự tử.
Trăng ơi trăng, trăng đâu phải là em!
Ta bỏ mặc vầng trăng bên vũng lệ
Đi tìm em nơi cuối bể đầu ghềnh.
[…]
[…]
Đừng nương nhẹ em, đừng gắng nhìn em lâu thêm một phút
Đừng ngập ngừng những câu nói bâng quơ
Tên của anh vẫn nằm giữa bài thơ
Ngực em vẫn đau khi ngày mới bắt đầu bằng ý nghĩ
Về một tâm hồn nắng mưa nhàu nhĩ
Hòn đá xù xì chưa ai mài cho tròn trịa đã mọc rêu
Sông mà cũng có ngày cạn nước
Thì nỗi đau dài được mấy mùa!
Anh đừng sợ! Em đã không cần nữa
[…]