Mùa thu đi ngang qua cây phong du
[…]
Bầu trời quá cao phải chăng vì lòng mình quá thấp
Chiều mù sương vì tình yêu mù sương
Ai xui ngôi nhà em cất ở ngã tư đường
Khiến đời anh cứ ngập ngừng ba ngả
[…]
[…]
Bầu trời quá cao phải chăng vì lòng mình quá thấp
Chiều mù sương vì tình yêu mù sương
Ai xui ngôi nhà em cất ở ngã tư đường
Khiến đời anh cứ ngập ngừng ba ngả
[…]
[…]
Trăng soi đến bao giờ tìm được đời nhau, và bão rớt lạnh run ngoài thềm cửa. Vai kề vai sẽ cháy bùng ngọn lửa, thu sáng trưng con mắt có anh rồi, thu hồng hoà từng giọt mật lứa đôi, mặc cá quẫy chuồn bay và nến sáng. Mưa cứ rơi đều đều và nhẹ hạt, Sài Gòn thu còn lại có hai người. Sài Gòn thu về anh thân yêu ơi!…
Mắt anh nâu một vùng đất phù sa
Vùng đất của nơi nào trong trí nhớ
Em chiếm đoạt rồi em hoảng sợ
Giữa vô cùng hoang vắng giữa cô đơn
[…]
[…]
Em có nghe ngoài ngõ tiếng chim chuyền
Dưới chân thềm không cài then cửa mở
Anh ra đi phả buồn vui vào gió
Gửi êm đềm bão tố lại cho em
[…]
[…]
Lần lữa mãi thế là ta lỡ dại
Để dành thành mất cắp cả tình yêu
Thế là ta mồ côi em mãi mãi
Cái vu vơ chết đuối dưới sương chiều
[…]
[…]
Chẳng lẽ anh yêu những đêm ngủ hầm kèo
Báo đến chậm hai tuần vẫn gọi là “báo mới”
Lá thư tình đọc chung cùng đồng đội
Lúc nghe đài là lúc gặp quê hương
Chẳng lẽ anh yêu những ngày tháng thẳng căng
Đêm bật dậy mấy lần báo động?
Nhưng em ơi, giữa muôn trùng biển sóng
Anh đã yêu như vậy ngày ngày
[…]
[…]
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Bàn tay dư mấy ngón chia phôi
(Tặng nhau chín ngón không đeo nhẫn)
Và những tàn phai đầy tuổi tôi
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Như trời nhớ đất (rất xa xôi)
Nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi
Thư nhớ hồi âm – Lệ nhớ môi
[…]
[…]
Trong vòng quay không ngừng của phận số
em đã dừng lại đúng nơi anh
[…]
Em lặng lẽ nói cười
lặng lẽ nát tan
em thành lá, thành sương, thành lửa
Em lặng lẽ kêu gọi
Lặng lẽ cầu xin
lặng lẽ chờ mong
lặng lẽ vỡ òa thành lệ
Ôi thời khắc huy hoàng
[…]
[…]
Rồi có lúc như bây giờ lần nữa
Một bài ca sẽ chuyển điệu khôn hàn
Lời gay cấn đầu thai trong vó ngựa
Hồn hóa sinh về núi đá mưa ngàn
[…]
Để lại cho em cả ánh trăng suông
Cả hoa cỏ rừng Tliarotin yêu mến
Cả bài hát sóng Caspi xa biền biệt
Cả dòng Koisa hướng tới biển vội tìm về
Cả những cao nguyên nơi vời vợi sơn khê
Ghềnh nép bên ghềnh… vết tích của bão mưa, giông gió
Thân thiết như nét quầng mất ngủ
Vết lệ khô trên má những mẹ già
[…]