Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Vợ ốm

    Tác giả:

    Vừa một xuân lại một xuân
    Vợ ơi đại hạn đã gần một năm
    Một nhà là sáu mồm ăn
    Một thi nhân hóa phăm phăm ngựa thồ
    Cái lưng em sụm bất ngờ
    Tứ chi anh lõng thõng quơ rụng rời
    Thông thường thượng giới rong chơi
    Trần gian choang choác sự đời tùy em
    Nghìn tay nghìn việc không tên
    Mình em làm cõi bình yên nhẹ nhàng
    Thình lình em ngã bệnh ngang
    Phang anh xất bất xang bang sao đành
    Cha con Chúa Chổm loanh quanh
    Anh như nguyên thủ tanh bành quốc gia
    Việc thiên việc địa việc nhà
    Một mình anh vãi cả ba linh hồn.

  • Thơ tình ngày biển động

    Tác giả:

    […]

    Hạnh phúc ta cần, thực cũng giản đơn thôi
    Như chỉ ở trước ta trên một tầm tay với,
    Ngỡ rảo bước là sớm chiều đã tới
    Suốt cuộc đời, sao vẫn giục mình đi?
    Em có thể là gì sau trang sách Pauxtốpxki?
    Là một ánh bình minh xanh mờ không thể tắt?
    Hay hương mát rừng thông cao ẩm ướt?
    Một bóng mây khắc khoải cả mùa hè?
    Anh không biết dãy phố ta đi hôm ấy gọi là gì?
    Không biết lá cây trên đầu sao buổi chiều phát sáng?
    Giọt nước mắt long lanh giữa tình yêu, tình bạn,
    Những kỷ niệm nơi này xáo trộn với nơi kia

    […]

  • Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây

    […]

    Trường Sơn Tây anh đi, thương em
    Bên ấy mưa nhiều, con đường gánh gạo
    Muỗi bay rừng già cho dài tay áo
    Rau hết rồi, em có lấy măng không.

    Em thương anh bên Tây mùa đông
    Bướm khe cạn nước bay lèn đá
    Biết lòng anh say miền đất lạ
    Chắc em lo đường chắn bom thù

    […]

  • Chuyện cổ tích

    Tác giả:

    Em ạ! Ngày xưa vua nước Bướm
    Kén nhân tài, mở Điệp lang khoa.
    Vua không lấy trạng, vua thề thế
    Con bướm vàng tuyền đậu Thám hoa.

    Vua liền gọi gả con gái yêu
    Nàng đẹp như em, chả nói điêu!
    Vua nuông hai vợ chồng quan Thám
    Cho nhởn xem hoa sớm lại chiều.

    […]

  • Em với anh

    Tác giả:

    Lòng em như quán bán hàng
    Dừng chân cho khách qua đàng mà thôi.
    Lòng anh như mảng bè trôi
    Chỉ về một bến chỉ xuôi một chiều.

    Lòng anh như biển sóng cồn
    Chứa muôn con nước nghìn con sông dài
    Lòng em như thể lá khoai
    Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu

    Lòng anh như hoa hướng dương
    Trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời.
    Lòng em như cái con thoi
    Thay bao nhiêu suốt mà thoi vẫn lành!

  • Đêm cuối cùng

    Tác giả:

    Hội làng mở giữa mùa thu
    Trời cao, gió cả, trăng như ban ngày.
    Hội làng còn một đêm nay
    Gặp em còn một lần này nữa thôi.
    Phường chèo đóng Nhị độ Mai
    Sao em lại đứng với người đi xem?
    Mấy lần tôi muốn gọi em,
    Lớp Mai Sinh tiễn Hạnh Nguyên sang Hồ

    Tình tôi mở giữa mùa thu
    Tình em lẳng lặng kín như buồng tằm.

  • Thôi nàng ở lại…

    Tác giả:

    […]

    Tôi sẽ đi đây! Tôi sẽ quên,
    Trọn đời làm một kẻ vô duyên,
    Trọn đời làm một thân cô lữ,
    Ở mọi đường xa, ở mọi miền…

    Ai đi chắp lại cánh hoa rơi?
    Bắt bóng chim xa tận cuối trời.
    Có lẽ ngày mai đò ngược sớm,
    Thôi nàng ở lại để… quên tôi.

  • Người hàng xóm

    Tác giả:

    Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
    Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn
    Hai người sống giữa cô đơn
    Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
    Giá đừng có giậu mùng tơi
    Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng
    Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng
    Có con bướm trắng thường sang bên này…
    Bướm ơi, bướm hãy vào đây
    Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi
    Chả bao giờ thấy nàng cười
    Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên
    Mắt nàng đăm đắm trông lên
    Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi
    Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi
    Tôi buồn tự hỏi: hay tôi yêu nàng?

    […]

  • Tương tư

    Tác giả:

    Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,
    Một người chín nhớ mười mong một người.
    Gió mưa là bệnh của trời,
    Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
    Hai thôn chung lại một làng,
    Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?
    Ngày qua ngày lại qua ngày,
    Lá xanh nhuộm đỏ thành cây lá vàng.
    Bảo rằng cách trở đò giang,
    Không sang là chẳng đường sang đã đành;
    Nhưng đây cách một đầu đình,
    Có xa xôi mấy mà tình xa xôi.

    […]