Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Mắt dã tràng

    […]

    Về lục lọi tìm câu vần thuở trước
    Đá sỏi chơi khăm cất nặng túi thơ còm
    Mà trí não khô đến từng giọt nước
    Nước đã bốc hơi thành sương khói trăm năm

    Sầu đối ẩm cùng cúc vàng đại đóa
    Gục mặt thềm hoa khóc một trận đã thèm
    Rượu chảy vào người thành sông thành biển cả
    Thành sóng mê cuồng xô dạt mũi thuyền em

    […]

  • Vọng Hải Đài

    Tác giả:

    Sóng táp lô xô vào đất rộng
    hồn thấm theo màu nắng biển xa
    những người chiến sĩ quen rừng rậm
    giặc đã tàn xong, trở lại nhà.

    Ô hay! Đài xưa còn như xưa
    mà kiễng chân lên, thấp chẳng ngờ!
    có gì khao khát mênh mông quá
    Vọng Hải Đài, cao đã đủ chưa?

    […]

  • Dọn về làng

    […]

    Làm sao bây giờ: ta phải chống!
    Giặc đã bắt cha con đi, nó đánh,
    Cha chửi Việt gian, cha đánh lại Tây
    Súng nổ ngay đì đùng một loạt
    Cha ngã xuống nằm lăn trên mặt đất
    Cha ơi: cha không biết nói rồi…
    Chúng con còn thơ, ai nuôi ai dạy?
    Không ai chống gậy khi bà cụ qua đời!
    Mẹ ngồi khóc, con cúi đầu cũng khóc
    Sợ Tây nghe, mẹ dỗ “nín” con im.
    Lán anh em rải rác không biết nơi tìm
    Không ván, không người đưa cha đi cất
    Mẹ tháo khăn phủ mặt cho chồng
    Con cởi áo liệm thân cho bố!
    Mẹ con đưa cha đi nằm một chỗ
    Máu đầy tay, trên mặt nước tràn…
    Mày sẽ chết! Thằng giặc Pháp hung tàn
    Băm xương thịt mày, tao mới hả!

    […]

  • Tìm về

    Tác giả:

    […]

    đất quê hoang tàn
    chân lầm lạc tháng năm khủng khiếp
    hôm nay tất cả hãy về
    lối cũ, bờ đê
    những mắt bàng hoàng sau kính trắng
    những binh lính áo quần vằn vện
    những tướng già tóc bạc
    những kẻ lãng du những hồn uất hận
    anh em ruột thịt cầm tay
    lạy mẹ lạy thầy
    chúng con hư để thầy mẹ khổ
    từ nay chẳng tham lam mê muội nữa
    súng đạn người ném trả
    oán thù đổ xuống ao sâu
    anh đón em bên cầu
    em xuống hồ sen tắm mát
    rửa sạch đất bùn nhơ nhuốc
    chúng mình tha thứ cho nhau
    anh thương em, lòng đau
    cái mối tình Lạc Việt

    […]

  • Nhà xưa

    […]

    Tuổi trẻ con đi dọc những cánh rừng
    Sau giặc giã, chỉ mong về với mẹ
    Lại mê hoặc những cánh buồm cuối bể
    Sau chân trời, chân trời khác càng xa…
    Không biết sau lưng tóc mẹ sương nhòa
    Không biết đời người gang tay và công danh mây nổi
    Mải miết những lối đời vời vợi
    Con tìm hoài không thấy một bình yên

    Hoa vườn nhà qua chạp nở vào giêng
    Con chuồn ớt xập xè đỗ cành tre nguệch ngoạc
    Này bụi duối trốn tìm, này góc sân té nước
    Tuổi thơ nào chờ Tết, áo hoa bay…

    Con về đây và mẹ vẫn còn đây
    Mà quê cũ đã thành xa ngái quá
    Con đáng tội – con lạy quỳ xin mẹ
    Tha cho con hoang nốt một đời này.