Điều giản dị
[…]
Ăn mèn mén bằng muôi gỗ
Uống nước đun bằng ấm đồng
Thương anh
Em giữ lửa suốt mùa đông
[…]
[…]
Ăn mèn mén bằng muôi gỗ
Uống nước đun bằng ấm đồng
Thương anh
Em giữ lửa suốt mùa đông
[…]
Anh..
và em…
Chúng ta
Và những người khác nữa
Vẫn mải miết đi tìm một nửa
Hoặc vẫn mơ hoài về hình bóng thuở xưa
Dẫu có buồn dẫu có khóc như mưa
Hoặc lang thang một mình trên những con phố nhỏ
Thì vẫn chỉ có ta và gió
Những thầm thì trầm lắng thẳm sâu
[…]
Đốt cháy điếu thuốc cuối cùng này đi
rồi mình đưa nhau về
qua những con phố ê hề lô cốt
những hàng me non mới mọc
lá lấm lem mưa ướt đầu mùa
chẳng có gì là của ta tất cả
[…]
[…]
Em hé cành cây xanh cánh cửa bước vào trong cõi ấy bờ xa gió rộng chạy dài. Em khóc cho người nghe thổn thức sau khi cười cho thật sung sướng người nghe. Miệng em và. Trái anh đào lắt lay suối trong soi suốt một sớm mai tiên nữ đi về gót vang lồng lộng em ồ em ! ta định nói hai tay năm ngón một lời man dại yêu thương
Kết vòng múa quanh vừng thu với cành rơi loã xoã ngang đầu vai em mở ngực đợi chờ đã đến phút rồi giây giờ xem vĩnh viễn xanh như trời như đất đỏ cây xanh
Em hé cành cong xuống nghe bàn tay động vỡ sương băng nói nhỏ nghe chừng như hơi thở môi cười kia răng mở mai sau cùng chúng bạn thưa rằng
Đò xuôi Thạch Hãn xin chèo nhẹ
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm
Có tuổi hai mươi thành sóng nước
Vỗ yên bờ bãi mãi ngàn năm
Em đi bỏ lửng cánh đồng
xơ gan hột lúa nát lòng củ khoai
Rạ rơm bạc phếch tóc dài
hai mà một một mà hai một mình
[…]
[…]
Gần là bao nhiêu?
xa là bao nhiêu?
. . .
bao nhiêu là bạc đẹp mắt người ta?
bao nhiêu điêu ngoa cho vừa miệng thế?
bao nhiêu chua khế đổi chát được vàng, bao nhiêu ba gang đong ham hố đủ?
bao nhiêu thì khờ dại?
bao nhiêu mới khôn ngoan?
[…]
nước mắt bao nhiêu cho vừa hạnh phúc?
môi cười bao nhiêu cho cạn niềm đau?
hẹn nguyện bao nhiêu cho tới ngày sau?
phụ rẫy bao nhiêu cho xa đen bạc?
[…]
[…]
Chúng ta ra đi chiến tranh mùa đông
Ta kịp biết gì đâu
Vừa hết trẻ con đã là người lính
Cô bạn gái cánh tay trần rám nắng
Ngực phập phồng thở mạnh đến lo âu
Đừng nói với ta những lời hào nhoáng về chiến tranh
Tuổi trẻ ta đã qua bạn bè ta đã chết
Ta đã vượt bao đèo cao chót vót
Bao điều nhà trường chẳng dạy cho ta
Nghĩ lại giễu cười những giấc mộng tuổi thơ
Giờ trong ta vui buồn đều nín lặng
Một thế hệ cứng đi như thỏi sắt
Nhưng xoáy ngầm vẫn cuộn ở lòng sông
[…]
[…]
Hãy viết nốt bài thơ
Rồi để bên cửa sổ
Mặc chiều hôm và gió
Cuốn muộn phiền ra đi.
Đếm những điều ra đi
Bằng tháng năm khờ dại
Đếm những điều còn lại
Bằng mỗi sớm mai hồng.
[…]
Có một ngày em đi về phương ấy
Một mình anh ngồi lại ở dốc đời.
Bão giông, những chân cầu đổ gãy
Mà trời mãi xanh màu hai mươi.