Mặt trời ấu thơ
[…]
Con tìm về tuổi bé thơ
Đầu trần chân đất gió lùa mái xiêu
Nhà ta thuở ấy rất nghèo
Sao con chỉ nhớ bao nhiêu tiếng cười
[…]
[…]
Con tìm về tuổi bé thơ
Đầu trần chân đất gió lùa mái xiêu
Nhà ta thuở ấy rất nghèo
Sao con chỉ nhớ bao nhiêu tiếng cười
[…]
[…]
Ôi cái trò chơi bói lá hôm nay
Là số phận suốt đời anh theo đuổi
Anh vốn là người đam mê và vụng dại
Bối rối trước em, lầm lũi trong đời
Tuổi không còn là đông, chưa hẳn đã xuân
Xốn xang thế và lạnh lùng đến thế
Anh muốn nói lời vui nhưng sợ thành giọt lệ
Gió qua vườn xao xác mãi không nguôi
Ngôi sao ngủ với bầu trời
Bé nằm ngủ với à ơi tiếng bà
Gió còn ngủ tận thung xa
Để con chim ngủ la đà ngọn cây
Núi cao ngủ giữa chăn mây
Quả sim béo mọng ngủ ngay vệ đường
Bắp ngô vàng ngủ trên nương
Mệt rồi tiếng sáo ngủ vườn trúc xanh.
Chỉ còn dòng suối lượn quanh
Thức nâng nhịp cối thậm thình suốt đêm.
[…]
Chị ngồi kế bên
Nhìn em ăn cơm mà khóc
Lại bấm lóng tay, lại chùi nước mắt.
Cũng tô canh rau đắng đất
Cũng tộ cá rô kho
Lòng chị như cục than vùi dưới lớp tro
Gió đòi khêu ngọn lửa.
Chị lại ngồi ngạch cửa
Biểu em xích lại gần hơn
Chị ngập ngừng đưa ngón tay run
Lượm sợi tóc sâu ở trên vai áo.
Bây giờ chị gọi em bằng cậu
(Lẽ ra tiếng ấy,
phải kêu từ lúc chị theo chồng!)
Ôi! Con đò đã xa biệt bến sông
Chị cũng thấy mình ngượng nghịu!
Sợi tóc sao bạc phếu?
Đâu phải tóc sâu,
Mà vì bao lâu mưa dãi nắng dầu
Qua bao tháng ngày luân lạc
Hai chị em mái đầu đều bạc
Hai chị em cũng già như nhau!
[…]
Ai buộc đời mình vì một cọng rau
Ai khôn lớn qua cầu đi hút bóng
Nhìn quãng đồng xa một làn khói trắng
Cũng bâng khuâng nhớ lắm quê mình
Bỗng nghe thèm rau đắng nấu canh!
[…]
[…]
Tình yêu nằm trong giàn hoa
Giấc mơ năm mười sáu tuổi
Hành trang cho suốt cuộc đời
Giọt nước mắt toa tàu cuối
Tôi tựa cửa chờ chính tôi
Tuổi thơ đi không trở lại
Trong trắng xa rồi mãi mãi
Tan là tan vỡ mà thôi.
Bàn tay cô giáo
Tết tóc cho em
Về nhà bà khen
Tay cô đến khéo!
Bàn tay cô giáo
Vá áo cho em
Như tay chị cả
Như tay mẹ hiền
Cô cầm tay em
Nắn từng nét chữ
Em viết đẹp thêm
Thẳng đều trang vở
[…]
[…]
Rồi mai đây
Theo anh chị
Đi đánh Mỹ
Con lên đường
Tiễn đưa con
Mẹ lại nắm
Mo cau trắng
Khói cơm thơm
Ôi thương thương
Bàn tay mẹ
Từng nắm cơm
Nuôi con khoẻ
Từ tấm bé
Lớn nên người
Mẹ yêu ơi!
Mo cau trắng
Bao nhiêu nắm
Bấy nhiêu thương!
Đều đều võng đưa
Giữa trưa êm ả
Ru bé ngủ say
Sân tròn bóng lá
Bé ngủ ngon quá
Đẫy cả giấc trưa
Bé ơi! Cái võng
Thức hoài đưa đưa…
[…]
Đôi khi tôi buồn như bánh đa vành vạnh
Bẻ chỗ nào cũng thấy phân vân
[…]
[…]
Ta xin lỗi ớt và chanh
Cay chua có mấy xưa mình cứ kêu
Ta xin lỗi nhé cánh diều
Đứt dây ta bỏ quên chiều gió mưa
[…]