Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Ai? Tôi!

    Tác giả:

    Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
    Chỉ một đêm, còn sống có 30
    Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
    Tôi!
    Tôi – người viết những câu thơ cổ võ
    Ca tụng người không tiếc mạng mình
    trong mọi cuộc xung phong.
    Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
    Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
    […]

  • Nhớ con sông quê hương

    Tác giả:

    Quê hương tôi có con sông xanh biếc
    Nước gương trong soi tóc những hàng tre
    Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
    Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng.
    Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
    Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi?
    Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
    Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
    Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
    Sông của miền Nam nước Việt thân yêu

    […]

  • Đêm đông chí uống rượu với bác Lâm và bác Khánh nói về những cuộc chia tay thời loạn

    Tác giả:

    […]

    Thôi nhé mai này tiễn Khánh đi
    Đường xa bom phá tàu không về
    Lênh đênh ai hát ngoài song cửa
    Bài ca thanh bình đêm cũ
    “Hoa lá quên giờ tàn
    Mây trắng bay tìm đàn”
    Ngày xưa yên ấm quá
    Trẻ hát đồng dao trên phố
    Con trai xách điếu đi cày
    Con gái quang liềm gặt lúa
    Bao giờ hết loạn người ơi
    Cạn cùng nhau chén nữa
    Tàn canh là xa xôi
    Lòng như vầng trăng nhọn
    Chém giữa trời không nguôi.

  • Tiếng hát con tàu

    Tác giả:

    […]

    Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ
    Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa,
    Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa
    Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa.

    Con nhớ anh con, người anh du kích
    Chiếc áo nâu anh mặc đêm công đồn
    Chiếc áo nâu suốt một đời vá rách
    Đêm cuối cùng anh cởi lại cho con.

    Con nhớ em con, thằng em liên lạc
    Rừng thưa em băng, rừng rậm em chờ
    Sáng bản Na, chiều em qua bản Bắc
    Mười năm tròn! Chưa mất một phong thư.

    Con nhớ mế! Lửa hồng soi tóc bạc
    Năm con đau, mế thức một mùa dài.
    Con với mế không phải hòn máu cắt
    Nhưng trọn đời con nhớ mế ơn nuôi.

    Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
    Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương?
    Khi ta ở, chi là nơi đất ở
    Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!

    Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
    Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng,
    Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
    Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương.

    […]

  • Đất nước (trích đoạn)

    […]

    Những người vợ nhớ chồng còn góp cho Đất Nước những núi Vọng Phu
    Cặp vợ chồng yêu nhau góp nên hòn Trống Mái
    Gót ngựa của Thánh Gióng đi qua còn trăm ao đầm để lại
    Chín mươi chín con voi góp mình dựng Đất tổ Hùng Vương
    Những con rồng nằm im góp dòng sông xanh thẳm
    Người học trò nghèo giúp cho Đất Nước mình núi Bút non Nghiên.
    Con cóc, con gà quê hương cùng góp cho Hạ Long thành thắng cảnh
    Những người dân nào đã góp tên Ông Đốc, Ông Trang, Bà Đen, Bà Điểm
    Và ở đâu trên khắp ruộng đồng gò bãi
    Chẳng mang một dáng hình, một ao ước, một lối sống ông cha
    Ôi Đất Nước sau bốn ngàn năm đi đâu ta cũng thấy
    Những cuộc đời đã hóa núi sông ta…

    […]

  • Đất ngoại ô

    […]

    Chúng tôi đi. Từ cửa ngoại ô này
    Cái vẫy tay cuối cùng của thành phố thân yêu.
    Mười lăm năm đâu phải một ngày xa
    Thằng bạn cũ đã thành đồng chí
    Đêm đêm khơi từng ngọn lửa
    Kể tôi nghe chuyện mụ lý, ông cò…
    Những tấm lòng bền bỉ
    Cứng như hòn đất chai
    Thở bằng hơi nghĩa khí
    Làm trăm nghề chỉ chừa nghề cho Mỹ
    Làm trăm thân cũng dân dã cụ Hồ
    Ơi Đất phải ra đi và Đất phải trở về
    Là gạch ngói đau thương là chiến hào căm giận
    Là Trường Sơn dựng lên ngàn bệ phóng
    Là kỳ đài xưa ta khắc một câu thề
    Giải phóng!

    […]

  • Việt Nam quê hương ta

    Việt Nam đất nước ta ơi
    Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
    Cánh cò bay lả rập rờn
    Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều
    Quê hương biết mấy thân yêu
    Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau
    Mặt người vất vả in sâu
    Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn
    Ðất nghèo nuôi những anh hùng
    Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên
    Ðạp quân thù xuống đất đen
    Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa.

    […]

  • Tre Việt Nam

    Tác giả:

    Tre xanh
    Xanh tự bao giờ
    Truyện ngày xưa đã có bờ tre xanh
    Thân gầy guộc, lá mong manh
    Mà sao nên luỹ, nên thành tre ơi
    Ở đâu tre cũng xanh tươi
    Cho dù cát sỏi đá vôi bạc màu
    Có gì đâu, có gì đâu
    Mỡ màu ít chất dồn lâu hoá nhiều
    Rễ siêng không ngại đất nghèo
    Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù
    Vươn mình trong gió tre đu
    Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành
    Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh
    Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm

    […]

  • Nguyễn Văn Trỗi

    Tác giả:

    […]

    Việt Nam xứ sở thần tiên
    Bốn mùa một sắc trời riêng đất này
    Xóm làng, đồng ruộng, rừng cây
    Non cao gió dựng, sông đầy nắng chan
    Sum sê xoài biếc, cam vàng
    Dừa nghiêng cau thẳng hàng hàng nắng soi
    Có nơi đâu đẹp tuyệt vời
    Như sông, như núi, như người Việt Nam
    Đầu trời ngất đỉnh Hà Giang
    Cà Mau cuối đất mỡ màng phù sa
    Trường Sơn chí lớn ông cha
    Cửu Long lòng mẹ bao la sóng trào
    Mặt trời ánh sáng tự hào
    Dáng đi cũng lấp lánh màu tự do
    Bốn ngàn năm dựng cơ đồ
    Vạn năm từ thuở ấu thơ loài người
    Ôi Việt Nam! Việt Nam ơi!
    Việt Nam, ta gọi tên Người thiết tha.