Còn nghe âm hưởng
[…]
Bỗng thôi, chuyển biến sơn hà
Sau cơn binh lửa ánh tà dương phai
Trăng vừa rớt xuống bụi gai
Sao trăng không đậu bờ vai người về
[…]
[…]
Bỗng thôi, chuyển biến sơn hà
Sau cơn binh lửa ánh tà dương phai
Trăng vừa rớt xuống bụi gai
Sao trăng không đậu bờ vai người về
[…]
[…]
Chúng ta gặp nhau
còn gặp nhau
mỗi ngày
như nhân dân
còn gặp nhau
bốn ngàn năm chưa thấy mặt
Việt Nam
Nhân dân ơi
mỗi lon gạo lon bắp
mỗi củ khoai củ sắn trồng trên đất này
chưa được tự do ăn
nên còn đẩy xe thuê
làm đĩ
lượm lon
hốt rác
mỗi ngày
như mọi đêm
[…]
[…]
Thân thể chia đôi oằn đau đất nước
Tuổi thơ anh súng đạn với quân thù
Em võ vàng khói lửa nồng mắt ướt
Thôn xóm vọng về nức nở lời ru
[…]
[…]
Đất nước của tôi ơi! Đất nước anh hùng
Có Trường Sơn sau lưng, có biển Đông trước mặt
Chàng Thạch Sanh dịu dàng dùng tiếng đàn đánh tan quân giặc
Sông nước Cửu Long còn vọng đến bây giờ.
Tôi xin cúi chào đất nước đẹp như thơ
Một em bé chăn trâu cũng góp được cho đời véo von lời sáo trúc,
Một cánh buồm cũng trở thành nốt nhạc
Và vạt áo của em cũng để dành cho anh chép câu thơ
Câu thơ của gừng cay, muối mặn đến bao giờ.
[…]
[…]
Biển Đông tang thương từ những rặng san hô
Nơi xác cha ông trồi lên thành quần đảo
Nơi bọn xâm lăng đang gióng trống giương cờ
Tưởng đất nước Tiên Rồng thời bình trôi hết máu
Anh đã từng nếm mùi chiến tranh, từng nếm mùi đói cơm thiếu áo
Thoát chết ở Trường Sơn, sống lại ở đồng bằng
Thuộc lòng sử Việt Nam như một người tử đạo
Thương cọc nhọn Ngô Quyền, mê chiến thắng Bạch Đằng Giang
[…]
Em ơi em tự do có thật
Mộ gió cha ông cũng có thật kia kìa
Sờ lên ngực anh đi, khi trái tim còn đập
Thì đâu dễ gì giặc phương Bắc được hả hê?
[…]
[…]
Nước Mê Linh trăng thu còn vằng vặc,
Sông Bạch Ðằng sóng vỗ thuyền cắc cắc.
Non Chi Lăng gió cuốn rừng cung đao,
Ðồng Ðống Ða xương người phơi man mác.
Buổi Sát Thát chàm vai thề đầu mất,
Ngày Bình Ngô nổi cờ không khuất tất,
Khi Cần Vương nhổ mặt lũ gian hùng,
Lúc Cứu Quốc vòng bôn lao uất uất.
[…]
Chính khí Việt suốt đất trời bàng bạc,
Chính khí Việt trong máu người Hồng Lạc.
Gió thê thê quất dậy hồn phục hưng
Gươm Vạn Thắng cứu nước nòi giết giặc.
Chính khí Việt là hồn gươm Vạn Thắng,
Sắt tôi với máu đào hun lửa nóng,
Và Ðại Việt muôn năm! Cả toàn dân
Vượt đau nhục lên sống còn hùng tráng.
Dây bìm bìm leo quanh hàng kẽm gai biên giới
Hoa trắng mềm sương mù vào sáng cao nguyên
Chúng ta nói gì với nhau ngày xưa Trịnh Nguyễn
Một hàng cây một bờ lũy đôi miền
Trên tay đạn chì nằm trong nòng súng
Một nấm bia một tàu lá hàng rêu
Con nước bơ vơ lau già tràn lên trước mặt
Một mái tranh một đọt chuối quê nghèo
Anh sẽ nghĩ gì sau lần trận đánh
Máu Việt Nam lẫn sỏi Việt Nam
Mã tấu lưỡi lê dao dài lựu đạn
Mảnh quê hương vùng Á châu buồn
[…]
[…]
Chiều nay xóm đê
Tiễn bọn con trai lên đường nhập ngũ
Ông già mù tẩm quất
Cầm tay từng người nhắc lại những tên xưa
Chúng tôi lắng nghe tên mẹ tên cha
Thấm thía nửa phần buồn của xóm
Nước mắt ông già mù nhỏ xuống
Đã tràn sang mi mắt chúng tôi
Không phải vì chuyện cũ ngậm ngùi
Chúng tôi khóc nửa phần vui đang sống
[…]
[…]
À ơi
Cha già như chiếc bình vôi
Vắng con tóc bạc da mồi ai thương
Trở trời trái gió tai ương
Con nhờ cái vạc kêu sương lo giùm
Lời ru làm vầng trăng căng sữa
Ai bắn vào ngực ta mũi tên
Mai không còn nghe nữa
Vạc thôi ăn đêm
Cò thôi dỗ ngủ
Rồi đây ta phải ru con
Bằng lời xứ lạ héo mòn đôi môi
Nước Việt ơi
Nước Việt như chiếc võng
Suốt canh dài ngồi thức hát ầu ơ.
[…]
Mẹ ru hạt phù sa khó nhọc
Ngủ đi mà hóa cánh đồng
Mẹ đi mót lúa, lúa không hạt nào
Sông Hồng lụt cả ca dao
Con cò bị bão giạt vào lời ru
Tuổi thơ nằm cạnh sông Hồng tôi ngủ
Cỏ chân đê làm gió cứ ong ong
Trong mơ tôi thành Chử Đồng Tử
Thức dậy ra bờ sông vùi người trong cát
Không thấy nàng Tiên Dung
Nhưng tôi đã lấy được sông Hồng
Lấy lại tình yêu chàng Trương Chi đánh mất
Lấy được tiếng đàn có nước mắt cha ông.
[…]