Nhớ con sông quê hương
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng.
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi dang tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông
*
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam”
Tôi nhớ khôn nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết…
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi! Lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghềnh thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương…
(1956)
Em muốn biết bài thơ Nhớ con sông quê hương liên quan toi VB:Hai cây Phong của nhà thơ Ai-Ma-top phải không ạ?
Hơn 20 năm rồi mới có dịp đọc lại bài thơ, những kỉ niệm của thời học sinh lại ùa về trong tôi.
Tôi năm nay mới gần 40 tuổi, nghĩa là ở độ tuổi con cháu của nhà thơ. Vậy nhưng nhận được tin ông đã qua đời, tôi như thấy mất đi một người bạn thân của tuổi thơ tôi. Xin được đặt một cành hoa lên bia một của nhà thơ và cầu mong cho linh hồn ông sẽ về với sông nước của quê hương.
Thơ của ông và ông sẽ sống mãi với quê hương và con người Việt nam.
Ngày còn là học sinh cấp 3 tôi yêu bà thơ”Nhớ con sông quê hương” lắm lắm! Bài thơ chan chứa tình yêu quê hương đất nước với giọng văn đầm ấm, chân chất…
Hôm nay mới biết tin nhà thơ đã ra đi, tuy luyến tiếc cho một hồn thơ nhưng tôi nghĩ một khi đã sống trọn vẹn với thơ với đời như ông thì sự ra đi đó cũng không lấy gì là hối tiếc…
xin kính cẩn nghiêng mình vĩnh biệt Nhà thơ Tế Hanh- một người thơ, tài hoa, một người con của quê hương Quảng Ngãi. Hậu thế sẽ nhớ mãi đến ông và thơ ông
Tôi là người cùng huyện Bình Sơn với nhà thơ Tế Hanh, con sông trong bài thơ “Nhớ con sông quê hương” của ông là sông Trà Bồng, cũng chảy qua xã của tôi, rồi chảy qua xã của ông là Bình Dương. Từ lúc còn đi học tôi rất ước ao chỉ 1 lần được gặp Tế Hanh bằng xương bằng thịt. Thế nhưng mãi đến giờ vẫn chưa lần nào được gặp ông, nay thì không còn cơ hội ấy nữa…cách đây 5 năm tôi có cơ hội 1 lần ra Hà nội nhưng vì lúc đó tôi không biết địa chỉ nhà ông, nay ông đã là người thiên cổ… với tình cảm của một người ngưỡng mộ ông và thơ ông cùng với tình cảm quê hương, xin thành kính dâng lên ông một nén hương …
Đây là bài thơ rất hay, lúc rỗi tôi thường đọc mấy câu đầu nghe sao mà da diết thế. Trến đất nước ta không phải ở miền quê nào cũng có sông nhưng khi đọc bài thơ này thì ai cũng có một con sông quê hương.
Quả thật bài thơ rất hay! thế mà bây h` em mới có dịp đọc qua!
Tôi thật là ngưỡng mộ nhà thơ, ông đã để lại trong lòng mỗi chúng ta, nhất là những người con xa quê về hình ảnh của những dòng sông quê, nơi đã nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta lớn cùng với năm tháng của thời gian, chẳng khác gì một người mẹ hiền ngóng trông đứa con xa nhà trở về. hu hu,.. nói tới đây không thể cầm được nước mắt rồi. Cảm giác thiêng liêng và nồng ấm tới vo cùng. Nhà thơ đã trở thành người thien cổ, nhưng những bài thơ thế này thì chẳng bao giờ phai mờ trong tâm trí của những người con nước Việt.
Không hiểu vì sao, cứ mỗi lần đọc lại những câu thơ thật đẹp của Tế Hanh, tôi lại cứ đau đáu nhớ về con sông hiền hòa chảy trước nhà ngoại quê tôi. Ôi, cái dòng sông lấp lóa nắng, đỏ mặn phù sa của quê tôi. Đọc bài thơ, thật sự, người ta cứ muốn chạy về quê mình để hôn hít những giọt nước trong xanh.
Bài rất hay tôi không biết chê vào đâu được
Tôi là một công chức, mãi lo toan về cuộc sống hôm nay có dịp đọc lại bài thơ nầy tôi rất bồi hồi xúc động nhớ lại kỷ niệm những ngày còn ngồi ghế nhà trường , cùng nhau bình luận và ước mơ với bài thơ nầy , sau nầy tất cả những đứa bạn đều thành đạt trong cuộc sống gặp nhau bên chén trà chung rượu có đứa còn đọc vanh vách bài thơ nầy, mỗi lần đi công tác xa gặp con sông nào bất chợt tôi bổng ngân nga bài thơ trên hồi nào không biết …
Lâu lắm rồi mới có thể đọc lại thơ như thế này…
lâu lắm rồi mới được nghe bài thơ này..lại thấy nhớ con sông quê mình quá
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng.
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
minh rat thich doan tho nay ,moi khi doc minh lai cam thay boi hoi xuc dong qtruoc day gan nha minh cung co 1 dong song .nhung tu khi xa que di hoc xa nha minh cam thay nho no kinh khung, nhung khi tro ve giap mat voi no minh lai cam thay so!!!
Ở Việt Nam chúng ta người dân nông thôn chiếm đến 80%, vì vậy hình ảnh quê hương con sông giếng nước mái tre đầu làng đã khác nghi sâu trong tâm trí của mỗi chúng ta. Vì thế với những ai yêu quê hương điều cẩm thấy bài thơ này hay có ý nghĩa. Riêng với tôi dù đã đọc không biếc bao lần rồi nhưng tôi không biếc chán, mỗi lần nhớ nhà nhớ con sông quê hương tôi lạ đọc bài này, nó làm tôi hưng phấn, có mục tiêu để phấn đấu, để vương lên trong cuộc sống.
Trong bản đầu tiên bài thơ “Nhớ con sông quê hương” của Tế Hanh, tôi nhớ còn một khổ thơ nữa, sau câu “Vẫn trở về lưu luyến bên sông” (đã bị bỏ đi vì lúc đó người kiểm duyệt cho là “có vấn đề”), như sau:
…Nhưng lòng tôi như mưa nguồn gió biển,
Vẫn trở về lưu luyến bên sông.
Hình ảnh cô em đôi má ửng hồng,
Thuyền anh đậu trong lòng em mãi mãi.
Em có nhớ những buổi chiều êm ái,
Nắng vàng rơi trên mặt nước long lanh,
Gió thổi lồng, nước trộn bóng em, anh,
Tiếng sóng vỗ, tiếng ta cười nhịp điệu,
Sông chảy, đời trôi, anh vẫn níu
Những sắc màu tươi thắm của ngày qua,
Một mùa xuân thơm ngát hương hoa…
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc,
Sờ lên ngực, nghe trái tim thầm nhắc…
Đây là một khổ thơ đến nay tôi vẫn thuộc lòng. Khi lần đầu tiên đọc nó, tôi rất thích vì nó đã diễn tả, với những hình ảnh rất đẹp và gợi cảm, kỉ niệm của tác giả về một người con gái mà mình yêu quý bây giờ chỉ còn trong kí ức, bởi nàng phải ở lại quê hương bên kia giới tuyến…
Theo tôi, có lẽ nên trả lại khổ thơ đó về vị trí cũ của nó trong bài thơ đã nói của Tế Hanh!
LNg. Bùi Xuân Lâm,
(Nonkhe.net).
những năm chiến tranh ác liệt thế mà có những bài thơ kiệt suất thế mà giờ thì… Có lẽ cuộc sống hiện đại làm thơ vì mục đích kiếm tiền chứ không phải là suất phát từ tâm.
Những gì làm gợi nhớ đến quê hương luôn luôn là điều mà Sáu Hỉ thích, càng thấm thía hơn khi ta sống xa quê.
minh thich bai nay tu hoi hoc lop 3.gio da gan 20 nam moi doc lai..that su nho nha qua..
ĐỌC THƠ TẾ HANH,
BÀI “NHỚ CON SÔNG QUÊ HƯƠNG”
Thơ tám chữ Tế Hanh làm chỉ tạm
Chẳng hay gì nhưng cũng đọc được thôi
Ý tứ lan mang thật chỉ ơi hời
Có cảm giác như nhà thơ đang cố rặn
Quả thật bình thường chẳng có gì xuất sắc
Kiểu nhà thơ như trăm vạn nhà thơ
Miền Bắc miền Nam tâm sự chỉ tơ mơ
Điều muốn nói ai cũng đều nói được
Thơ nói vậy cũng có gì đâu mượt
Như con sông chảy giữa những sạn ghềnh
Cũng tầm thường kiểu rên rĩ cương lên
Chưa thanh thoát như bao nhà thơ khác
Đề tài đó dâu phải nào bôi bác
Bởi dòng sông toàn mạch máu quê hương
Tiếc là thơ Hanh cũng chỉ tầm thương
Chưa gợi tả hết bao điều phải nói
Nó giống trẻ con chơi đùa mương lúa
Cũng trồi lên hụp xuống chỉ vậy thôi
Nhiều chỗ ngô nghê nếu không nói là tồi
Thơ như thế thôi thì cho cũng tạm
Hồn thơ lớn dễ gì đâu tản mạn
Hơi bao trùm và sâu sắc nhân gian
Còn Tế Hanh mới chỉ thứ làng nhàng
Khó theo kịp bao nhà thơ danh tiếng
Như chẳng hạn Nguyễn Du, Đoàn Thị Điểm
Thơ ngàn năm hồ dễ đã phôi pha
Đâu kiểu nhà quê tự mãn la đà
Mà sang cả khiến người đời trọng nễ
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(11/01/16)
Bài thơ quá hay, mình thích từ hồi tiểu học, đã thuộc lòng, lần nào đọc cũng đong đầy cảm xúc.
Đọc lại bài thơ Nhớ con sông quê hương của nhà thơ Tế Hanh.
Tuổi thơ tôi lại chở về với những kỷ niệm sưa cũ, cái thời chăn trâu, cắt cỏ và lặn ngụp mò tôm cá ở dòng sông Sặt quê tôi.
Nhưng nay, thật đau sót khi sông quê tôi đã bị những kẻ vô lương tâm xả gây ô nhiễm, nay dòng sông Sặt quê hương đã biến thành sông chết.
Khi tôi thi vào THPT, câu văn của đề thi là phân tích bài thơ nhớ con sông quê hương của Nhà thơ Tế Hanh.